Yên lặng một lúc, Hà Ngộ nói: “Trong ấn tượng của tôi, thả diều là trò mà tôi thường chơi trước mười tuổi.”
“Vậy tối nay có thể là cải lão hoàn đồng sao?”
Hà Ngộ cười nói: “Tôi không già nha.”
Vạn vật đều được bao phủ bởi một vòng sáng, khi hướng mắt nhìn, lại thấy bóng tối vây quanh, có thể chúng ta không nhìn rõ một cách hoàn toàn, nhưng cũng có thể biết đó là thứ gì.
Trên trời có những ngôi sao lấp lánh, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, hơi thở dường như mang cả âm thanh của cỏ cây, nếu bạn ở nơi này cảm nhận được món quà mà thiên nhiên ban tặng thì một chút cũng không cảm thấy cô đơn, có khi còn sẽ làm cho nội tâm thật bình tĩnh.
Hà Ngộ nhắm mắt tận hưởng một lát, lúc sau quay đầu muốn nói gì đó, lại nhìn thấy hai tay Đoạn Mạnh chống ở sau lưng, ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng cong cong, là một bộ dạng không hề phòng bị mà trước đó cô chưa từng thấy qua.
Một Đoạn Mạnh như vậy làm cho người ta cảm giác không có sự xa cách.
Hà Ngộ cẩn thận nhìn anh, nhìn đường cong gương mặt của anh, hơi thở phập phồng lướt qua mặt mày thanh tuấn, đôi môi góc cạnh lạnh khép hờ.
Chuông di động đột nhiên vang lên, Đoạn Mạnh đột nhiên mở mắt ra.
Hà Ngộ cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng lấy ra xem, là Dư Nhất Dương gọi đến.
Một hồi chuông đã lâu mà thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, Đoạn Mạnh hỏi: “Cô không bắt máy sao?”
Hà Ngộ nhìn anh một cái rồi ấn phím nghe.
Dư Nhất Dương ở đầu dây bên kia nói: “Em đã về nhà chưa?”
“Còn ở bên ngoài.”
Đầu dây bên kia của Dư Nhất Dương nghe có vẻ ồn ào, hiển nhiên là anh ta cũng chưa trở về.
Anh ta nói: “Hôm nay em đi đến viện điều dưỡng sao?”
“Ừ”.
“Tình hình vẫn ổn chứ?”
“Cũng tạm.”
Bình thường một tháng Hà Ngộ sẽ đi đó hai đến ba lần, lần nào trở về nhà tâm trạng của cô cũng đều tương đối kém.
Nhiều năm như vậy, Dư Nhất Dương rất rõ ràng việc này, ở phương diện nào đó, anh ta vẫn là người rất biết chừng mực, cho nên cũng không quấy rầy đến cô.
Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, anh ta nói: “Nghe nói hôm nay em còn đi tới đó cùng người khác.”
Hà Ngộ nhắm mắt, tâm trạng bình thản lúc nãy cũng vụn vỡ, cô đứng dậy di chuyển ra xa một chút mới trả lời: “Đúng vậy, mà lý do là gì chắc Trần Khuê cũng nói cho anh rồi chứ.”
Dư Nhất Dương nhạy bén nghe ra được sự ẩn nhẫn trong giọng nói Hà Ngộ, chỉ đành nói: “Ừm, có nghe ông ấy nói qua, anh chỉ là đang lo lắng cho em.”
“Tôi sắp ba mươi tuổi rồi chứ không phải là mười ba tuổi.”
Dư Nhất Dương liền xoa dịu cô: “Đừng nóng giận, em nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Tắt điện thoại xong, Hà Ngộ cũng không còn tâm trạng để ngồi lại.
Lúc đi, phòng ở còn sáng đèn, chỉ có cửa là đóng.
Bây giờ cửa đã mở ra.
Lúc này, cửa lớn lại mở, Đỗ Kim Đệ vốn dĩ ở trong phòng ngủ nhưng lúc này lại ngồi trên chiếc xe lăn trước cổng lớn.
Bà ta trầm mặc nhìn hai người bọn họ đi vào, sau đó còn lấy gì đó trong túi dùng sức ném về phía bọn họ.
Lực ném có hạn nên đồ vật ném đi cũng không bay xa được.
Hà Ngộ nhìn đồ vật trên mặt đất, đó là thuốc mới mang về từ bệnh viện.
“Tôi cần lòng tốt của anh sao” Đồ Kim Đệ nhìn chằm chằm vào Đoạn Manh, trong ánh mắt đầy ý hận rồi sau đó chỉ tay vào Hà Ngộ: “Anh có biết cô ta là ai không? Mục đích của người của đội di dời cố ý tiếp cận anh là gì mà anh còn không biết sao?”
Hà Ngộ nhẹ nhàng nhướng mày, quay đầu nhìn Đoạn Mạnh.
Đoạn Mạnh không có phản ứng gì, chỉ tiến lên chậm rãi nhặt thuốc rơi vãi trên mặt đất, sau đó đi đến đẩy Đỗ Kim Đệ đi vào trong.
“Lời tôi nói anh không nghe thấy đúng không?”
Đỗ Kim Đệ từ phía sau rút ra một cái chổi lông gà, ào ạt quật lên người Đoạn Mạnh.
Đoạn Mạnh ngừng bước chân, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong đêm yên tĩnh như vậy, một tiểu khu không lớn chỉ còn tiếng Đỗ Kim Đệ mất khống chế mắng chửi người: “Anh vì một đứa con gái hại chết ba anh, giờ có phải lại vì một đứa khác mà muốn hại chết tôi luôn phải không?”
Câu nào cũng đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu Đoạn Mạnh.
Bà ta rất gầy, hốc mắt rất sâu, điên cuồng mắng chửi, hình ảnh trông rất dọa người.
Bởi vì quá mức dùng lực nên suýt chút nữa đã tự mình ngã xuống, Đoạn Mạnh nhanh chóng duỗi tay đỡ bà ta, vì thế mà chổi lông gà cứ từng cái một đập lên mua bàn tay Đoạn Mạnh.
Nhìn qua không thấy có vết thương gì nhưng có thể thấy được ngón tay của anh không khống chế được mà run rẩy.
Hà Ngộ đột nhiên tiến lên vài bước, dùng sức túm chặt quần áo của Đoạn Manh, lôi anh về phía sau.
Hai người kia đều sửng sốt, Đỗ Kim Đệ từ từ chuyển ánh mắt đến Hà Ngộ.
“ Đi thôi” Hà Ngộ nói với Đoạn Mạnh.
Đối phương ngơ ngác nhìn cô, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hà Ngộ nói: “Đi thôi, chẳng lẽ còn muốn ở lại đây để làm chỗ trút giận sao!”
Đỗ Kim Đệ nói: “Anh dám đi!”