Một lúc lâu sau mới lại lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trước đó, cô sững người một lúc.
Ngoài ra còn có một tin nhắn WeChat.
Đoạn Mạnh: Thứ sáu này có được không?
Rõ ràng là anh đang nói về việc đưa anh đến gặp Trần Khuê lần trước.
Hà Ngộ đáp: Được, chín giờ sáng nhé.
Lập tức nhìn thấy đối phương đang gõ, Đoạn Mạnh trả lời: Ok.
Hà Ngộ: Vẫn chưa ngủ à?
Đoạn Mạnh: Ừ.
Đoạn Mạnh: Cô cũng chưa ngủ sao?
Hà Ngộ: Ừm, tôi bị mất ngủ.
Một lúc sau, Đoạn Mạnh không trả lời lại.
Hà Ngộ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện toàn màu đen của mình hồi lâu, viết rồi lại xóa trong hộp trò chuyện, muốn gửi gì đó nhưng lại cảm thấy gửi cái gì cũng không thích hợp.
Cuối cùng cô nhắn lại: Rau nhà anh bây giờ có lớn tốt không?
Đoạn Mạnh: Câu hỏi của cô hơi bí ẩn nhỉ.
Hà Ngộ cười một cách bất lực, sau đó cô đặt điện thoại sang một bên, xem màn hình TV cũng không rõ nữa, nửa chừng có chút buồn ngủ nên đứng dậy đi vào phòng dành cho khách.
Hà Ngộ còn phải vội vàng sắp xếp công việc cho vài ngày tới, trong khoảng thời gian đó, cô gọi điện cho Trần Khuê và thông báo ngắn gọn về tình hình của Đoạn Mạnh.
“Người này có chút ấn tượng với tôi đấy, là bạn của cô sao?”
Hà Ngộ giải thích: “Cư dân của địa điểm phát triển đã từ chối ký thỏa thuận, tôi nghĩ đến việc giúp anh ta việc này để cứu vãn chút lòng tốt thôi.”
Trần Khuê biết rất rõ về Dư Nhất Dương, vì vậy ông ấy tự nhiên biết họ đang làm gì.
Ông ấy nói “Ồ” một cách rõ ràng.
Hà Ngộ nói: “Viện trưởng Trần đây đã khám cho rất nhiều bệnh nhân, làm sao chú vẫn còn nhớ cậu ấy vậy?”
Trần Khuê cho biết: “Tai nạn xe lần đó rất nghiêm trọng. Cha cậu ấy chết ngay tại chỗ. Mẹ cậu ấy mặc dù được cứu nhưng bà ấy không còn ý chí sống sót. Suốt cả quãng thời gian đó, bà ấy luôn tự làm hại mình và không chịu uống thuốc.”
“Vì cái gì chứ?”
Trần Khuê: “Hai vợ chồng bọn họ có mối quan hệ rất tốt, người vợ có lẽ vìkhông thể chấp nhận tin tức về cái chết của chồng. Trước khi xảy ra tai nạn xe hơi có vẻ như hai cha con đã cãi nhau rất gay gắt, vì thế mà người phụ nữ đổ lỗi cho cái chết của chồng là do người con. Vào thời điểm đó, hàng ngày người ta có thể nghe thấy giọng người phụ nữ đó đứng trong hành lang bệnh viện nguyền rủa cậu bé đó đấy.”
Cuối cùng ông ấy xúc động nói: “Đã nhiều năm như vậy, đứa nhỏ kia đúng là cũng không dễ dàng gì mà lớn lên.”
Sáng thứ sáu, Hà Ngộ lái xe đến đón Đoạn Mạnh.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ấm áp và se lạnh, thoang thoảng vài cơn gió nhẹ và dễ chịu.
“Vết thương của anh thế nào rồi?” Sau khi xe chạy ổn định trên đường, Hà Ngộ quay sang hỏi anh.
“Không sao rồi.” Đoạn Mạnh cầm trong tay một túi hồ sơ: “Da thô thịt dày, bỏ cái cũ đi, sớm muộn cũng sẽ có cái mới.”
Hà Ngộ thay đổi chủ đề: “Sau cuộc tư vấn ngày hôm nay, anh có muốn đưa mẹ anh đến đó để điều trị không?”
Xe chạy rất nhanh, mọi thứ xung quanh cũng nhanh chóng lùi về phía sau, Đoạn Mạnh cầm chặt tay vịn trên nóc xe, anh nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Chi phí bên kia thế nào?”
“Không rẻ lắm.” Hà Ngộ nói: “Sau khi đến đó anh có thể cân nhắc một chút.”
“Ừm.”
Viện điều dưỡng được xây dựng ở phía đông dưới chân núi, chiếm một vùng diện tích rất lớn và đường đi đến đó cũng khá xa.
Hà Ngộ từ quốc lộ gần chạy qua đó cũng mất gần hai tiếng đồng hồ.
Xe vừa chạy vào cổng là đã nhìn thấy hai con sư tử đá khổng lồ đứng canh hai bên một cánh cổng lớn bằng đồng, trên cổng còn treo một chiếc vòng, nhìn từ bên ngoài thì trông giống như một khu vườn hơn là viện dưỡng lão.
Có thể thấy rõ ràng là Hà Ngộ rất thường xuyên đến đây, xe cô vừa vào là những người bảo vệ bên ngoài đã vội vàng chạy tới chào đón cô rất nồng nhiệt.
Đoạn Mạnh chỉ nhìn mà không hỏi gì.
Họ đi hết con đường mòn, băng qua hòn non bộ, đi qua cầu, dưới cầu nước chảy róc rách, bên trong còn có những chú cá chép tung tăng bơi lội.
Hà Ngộ giới thiệu với anh: “Nước này là được dẫn từ trên núi xuống đây đấy.”
Đoạn Mạnh: “Ở đây xây dựng rất tốt nhỉ.”
Xe họ dừng ở tòa nhà cuối cùng, sau đó họ tiếp tục đi lên tầng hai và dừng lại ở văn phòng ở phía cuối dãy.
Hà Ngộ gõ cửa rồi mới bước vào.
Trong văn phòng rộng lớn thoang thoảng hương gỗ thanh đạm, vừa bước vào cửa là đυ.ng ngay một bức tường đầy sách chất cao như núi, sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đỏ là một người đàn ông mặc áo khoác trắng, đỉnh đầu nhẵn bóng như gương, khuôn mặt thì trông có vẻ rất hiền từ.
Thấy có người đến gần, ông ấy tươi cười đứng dậy, lê thân hình mũm mĩm bước ra khỏi bàn.
Ông ấy bước tới và bắt tay với Hà Ngộ, sau đó quay sang nhìn Đoạn Mạnh.
Đoạn Mạnh lên tiếng: “Bác sĩ Trần.”
Trần Khuê gật đầu, dẫn bọn họ ngồi xuống chiếc ghế sô pha gỗ bên cạnh rồi nhận lấy tài liệu trong tay Đoạn Mạnh.
“Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi ra ngoài trước.” Hà Ngộ lúc này mới nói.
Trần Khuê ngẩng đầu cười nhìn cô, nói: “Đi đi, cô đã lâu không tới đây, hai ngày trước y tá Trương có nhắc đến cô đấy.”