Hà Ngộ cười cười: “Lời này đừng để anh ta nghe được.”
Trần Vi nghiêm túc, không chút buông lỏng: “Lần trước không phải bài học cho cậu rồi ư, lần trước cậu cùng một người đàn ông khác đi gần như thế, không phải hai người đã giận dỗi rất lâu à?”
Hà Ngộ vẫn như cũ duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, nói: “Mình còn nhớ mà.”
Dư Nhất Dương là tuýp người tương đối đa nghi, du͙© vọиɠ chiếm hữu rất lớn, ở trước mặt Hà Ngộ sự tình càng nghiêm trọng hơn.
“Rồi khi nào hai người định kết hôn?” Trần Vi đổi đề tài.
Hà Ngộ nhướng mày: “Ai nói với cậu rằng tớ muốn kết hôn?”
“Không phải.” Trần Vi bối rối: “Hai người ở bên nhau đã bao nhiêu năm, bộ hai người chưa từng bàn đến chuyện kết hôn ư?”
Hà Ngộ đáp: “Cái mình muốn không phải là hôn nhân, chỉ chờ thời gian thích hợp mà thôi.”
Trần Vi trầm mặc một lát: “Sang năm cũng đủ mười năm quen nhau rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Trần Vi trợn mắt, âm thầm lo lắng cho cô bạn: “Anh ta có thể bỏ cậu được sao?”
Từ khi Hà Ngộ 18 tuổi đã bắt đầu quen biết với Dư Nhất Dương, lúc 20 tuổi đã ở cùng anh ta, cứ thế duy trì mối quan hệ này, sang năm vừa đúng tròn 10 năm.
Dư Nhất Dương có thể bỏ cô được sao?
Vấn đề Trần Vi thắc mắc, chính Hà Ngộ cũng không biết.
—
Nhiều thỏa thuận di dời khu nhà vẫn còn chậm chạp chưa được tiến hành, một số tình tiết vụn vặt còn chưa được xử lý, hiện bọn họ đang mắc kẹt ở đây.
“Tôi nói rồi, cứ thương lượng trước với bên kia, có phải đỡ đi bao nhiêu việc không? “Giờ thì tốt rồi đấy, cứ bị mắc kẹt ở đây mãi.”
“Chính phủ thu hồi đất không phải là tiền sao? Anh cho rằng không có việc gì ư? Đầu óc cũng chậm hiểu thật đấy.”
“Con mẹ nó anh nói kháy ai vậy?”
“Ai tự nhột thì nói người đó đấy!”
Hai bên lời qua tiếng lại, tranh chấp một hồi, ồn ào cả một tiểu khu yên tĩnh.
Hà Ngộ vặn vặn cổ, bưng ly cà phê lên miệng uống một ngụm, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi thăm tình hình di dời khu nhà: “Cái tên kia sao khó thuyết phục như vậy chứ?”
Đối phương cẩn thận đáp trả: “Là vấn đề cá nhân, người già đã có tuổi muốn an nghỉ tại mảnh đất này, không muốn rời đi, cô nói làm sao bây giờ?”
“Tư vấn cho người thân không được sao?”
“Cô giỏi thì làm đi, đẩy nhanh tiến độ lên một chút.”
Hà Ngộ tự hiểu đạo lý: “Thế cưỡng chế phá bỏ thì sao?”
“Có cưỡng chế phá bỏ cũng không thể chôn vùi bọn họ luôn chứ!”
Cuộc họp kết thúc hoàn toàn sau khi một chiếc ghế trong văn phòng bị đập nát, giám đốc bộ phận kỹ thuật bị phạt phải hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng.
Buổi trưa cô cùng người của đội phá dỡ ăn cùng, đội này cũng được tạm thời thành lập, quan hệ hơi phức tạp nên làm việc gì cũng khó khăn hơn.
Sau bữa ăn, Hà Ngộ cùng bọn họ giải quyết những vấn đề còn tồn đọng.
Khu đất này kỳ thực cũng không có bao nhiêu cư dân, một phần ba là tiểu khu xiêu vẹo, còn có một ít là nhà cũ, vách tường đổ nát, xiêu vẹo.
Ngày đó, Hà Ngộ đến thăm hai hộ gia đình, họ đều đã lớn tuổi, con cái chuyển đến trung tâm thành phố, họ cũng không thường xuyên tới đây, thú vui gϊếŧ thời gian hàng ngày của họ là sang nhà hàng xóm chơi.
Khi về già, người ta không coi trọng đồng tiền như những người trẻ tuổi mà càng sợ hãi việc người ta phá vỡ cuộc sống sẵn có của họ.
Ý kiến của Hà Ngộ là tìm một địa điểm trong cùng một thôn, xây hai căn nhà gỗ, như vậy bọn họ vẫn có thể sống trong hoàn cảnh tương đối quen thuộc, hàng xóm xung quanh cũng sẽ không quá xa lạ, đồng thời bọn họ cũng trợ cấp tài chính cho bọn họ.
Thái độ của ông lão đã dịu đi, việc ký kết thỏa thuận chỉ là vấn đề thời gian, sau đó sẽ giao cho đội phá dỡ.
Hà Ngộ đã dành vài ngày đến thăm những cư dân này, và hầu hết bọn họ đều dễ nói chuyện, không có khó khăn gì như mong đợi.
Phía bên trái khi băng qua cây cầu dọc sông sẽ bắt gặp ngay một con hẻm nhỏ, trước hẻm có treo một biển báo rất ro và bắt mắt - đại lộ Đông.
Nhiệt độ hôm nay tương đối cao, Hà Ngộ cởϊ áσ khoác vắt lên cánh tay, vừa lấy thông tin hộ gia đình bên trong, vừa nhìn thấy tên trên đó, cô giật mình.
"Anh nói cho tôi biết tình huống gia đình này như thế nào?"
Nhân viên đi cùng cho biết: "Có hai mẹ con sống ở đây. Người phụ nữ trước đó bị tai nạn xe hơi phải ngồi xe lăn. Người con trai đi làm, chủ yếu làm những công việc lặt vặt. Theo lý thuyết, với hoàn cảnh gia đình như vậy, họ nên thắp hương lễ Phật nếu nhận được sự bồi thường này, nhưng mà……”
“Người phụ nữ ngồi xe lăn.” Hà Ngộ thấp giọng nhắc lại.
Đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng, tường xi măng đã bong tróc, phía trước có sân quây kín, cổng sắt khép hờ.
Người hộ tống đi vào trước, đứng trong sân hô to: "Có ai không?"
Một lúc lâu không có động tĩnh gì, anh đi đến bên cửa sổ nhìn vào, sau đó quay đầu lại nói: "Hình như không có ai ở nhà."