Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 46

Hề Tân bám chặt lấy eo lưng nàng, cả người dựa vào trong ngực nàng. Nghe vậy xong, hắn ta chẳng những không tránh ra mà ngược lại còn nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi chặt vào eo nàng, giống như một chú mèo con chưa dứt sữa đang cuộn tròn trong ba lô mèo đang kháng cự việc bị lôi ra tiêm.

Lâm Nhiên: “...”

Thế là đủ rồi.

Lâm Nhiên: “Trên tay ta vẫn còn đang chảy đầy máu gà đó, đệ không chê tanh à?”

Hề Tân nói lý như thật: “Tỷ cứ lo chuyện của tỷ đi, ta chỉ ôm tỷ thôi mà, đâu có làm phiền đến tay tỷ đâu.”

Lâm Nhiên: “... Đệ đúng là tiểu quỷ láu cá.”

Lâm Nhiên muốn kéo Hề Tân ra, nhưng hai tay nàng toàn là máu, nàng không dám tưởng tượng nếu mình bôi máu lên quần áo của Hề Tân thì sẽ biến thành hiện trường tai nạn thảm khốc đến mức nào.

Lâm Nhiên không tìm được cách nào khác, chỉ có thể treo thêm đứa “con ghẻ” lớn to đầu thế này ở trước ngực, cắn răng lấy sạch nội tạng gà rừng, khó khăn xiên nó qua xiên tre rồi đặt trên đống lửa nướng. Nàng lắc hết máu ở trên tay, với lấy xiên tre, kết quả là Hề Tân cứ vịn vào người nàng khiến nàng không cúi người xuống được.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn ta: “Đệ đứng lên đi, nếu cứ vậy thì ta không thể nướng... Hay là đệ nướng đi? Dù sao thì tay nghề của đệ cũng đỉnh.”

Hề Tân lẩm bẩm hai tiếng, hắn ta chậm rãi trượt người xuống, gối lên đùi nàng, trượt đến vị trí không ảnh hưởng đến nàng rồi lập tức xoay người, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội nhìn nàng.

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên không nhịn được, cầm ngón tay cái của Hề Tân đặt lên miệng hắn ta, sửa thành tư thế trẻ con mυ'ŧ tay, cạn lời nói: “Nhét núʍ ѵú giả cho đệ luôn đi, quá đủ rồi nhé! Ngày nào cũng giả vờ ngây thơ vô tội đáng yêu, đệ thấy đệ làm vậy có thể lừa được ai hả? Có thiếu niên nhà ai qua mấy trăm năm rồi mà vẫn cứ mãi mười ba tuổi?!”

Bị nói giả vờ ngây thơ, Hề Tân cũng không tức giận phản kháng mà ngược lại còn thuận thế cắn ngón tay vừa bị nàng đưa đến bên môi, để lộ chút hàm răng trắng như tuyết, ngước mắt cười như không cười nhìn nàng: “Ai nói không lừa được ai, không phải lần nào tỷ cũng bị lừa sao?”

Lâm Nhiên nghẹn họng.

Đúng vậy, nàng vô dụng vậy đấy, cho dù trên lý trí biết trước mặt mình là một lão quái vật ăn thịt người không nhả xương, nhưng về mặt tình cảm thì vừa nhìn thấy hắn ta phồng má, đáng thương vô cùng nhìn mình thì nàng thật sự sẽ…

Hề Tân không chỉ có dáng vẻ thanh tú đáng yêu, mà càng đáng sợ hơn ở, chỗ hắn ta có một thân thể thiếu niên hàng thật giá thật, vừa cười rộ lên là trông ngọt ngào vô cùng, nhẹ nhàng khéo léo khiến cho bất kỳ “sinh vật giống cái” nào cũng đều nảy sinh tình mẫu tử ngập tràn, mê muội không lối thoát… Thử hỏi công lý ở đâu hả?

Hề Tân cười khúc khích, cười đến mức vẻ quyến rũ tràn ra tứ phía, hắn ta kéo dài âm cuối, mềm mại gọi tên nàng: “A Nhiên ơi ~”

“Đừng nghịch nữa, làm ta nổi hết cả da gà rồi đây này.”

Lâm Nhiên không chịu nổi mà run rẩy, đẩy đầu hắn ta sang bên cạnh rồi tiến đến bên đống lửa, cầm xiên tre, nghiêm túc xoay gà nướng trên giá.

Hề Tân bị đẩy ra thì chậm rãi xoay người, ngoan ngoãn dựa vào đầu gối nàng, đuôi áo dài thật dài uyển chuyển uốn lượn, cả người hắn ta giống như hoá thành một con rắn xanh đa tình lười biếng cuộn mình bên cạnh nàng.

Hắn ta cười tủm tỉm nhìn nửa gương mặt nàng bị ánh lửa chiếu sáng, ánh mắt nàng nhìn gà nướng còn chăm chú hơn khi nhìn hắn ta, nhưng hắn ta không thấy tức giận chút nào, bởi vì hắn ta biết nàng chính là đứa vô tri không nắm bắt được tình huống, đầu óc lại còn luôn chậm hơn ba nhịp.

Giống như lúc nàng vừa mới lêи đỉиɦ Vô Tình vậy, hắn ta chê Giang Vô Nhai nhặt được một thứ mềm nhỏ yếu ớt như vậy sẽ quấy rầy người khác nên mới cố ý lừa nàng nói trên đỉnh Vô Tình không có Ích Cốc đan, mà bản thân hắn ta cũng đổ bệnh không thể đứng dậy khỏi giường, bảo nàng tự mình vào rừng hái trái cây ăn.

Khi đó kiếm tâm của Giang Vô Nhai phản phệ vô cùng kinh khủng, toàn phải dựa vào việc uống rượu để gắng gượng không nhập ma. Mười ngày thì đến tám ngày là hắn say đến bất tỉnh nhân sự, đương nhiên cũng không quan tâm đến nàng. Hắn ta vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc lóc chạy xuống núi tìm đám Khuyết Đạo Tử cầu cứu, hoặc là khóc thút thít chạy vào rừng, trốn tránh dị thú kinh hồn bạt vía để hái trái cây, chờ đến khi đói đến mức không chịu nổi nữa thì sẽ tự khắc chạy xuống núi đi cùng đám Khuyết Đạo Tử.