Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 38

Lâm Nhiên cử động chân tay, chẳng bao lâu sau, đột nhiên không gian lại bị xé toạc, bóng của một con rồng lớn màu xanh sẫm và phượng hoàng tuyết trắng bay lượn giữa bầu trời, vô cùng bao la hùng vĩ.

Yến Lăng và Sở Như Dao chậm rãi xuất hiện giữa đám đông, Sở Như Dao cầm Tuyết kiếm thon dài, còn trên eo Yến Lăng giắt một thanh trường kiếm sâu thẳm như biển sâu.

“Là Long Uyên Phượng Minh!”

“Là kiếm của Đại sư huynh và Sở sư muội! Ta tận mắt nhìn thấy họ rút ra từ trong biển tuyết đấy.”

“Kiếm khí mạnh quá... uy lực của kiếm thần đúng là không tầm thường mà...”

Các đệ tử ồ lên, tuy rằng đã biết tin từ sớm, nhưng cảm giác khi tận mắt nhìn thấy uy lực của kiếm thần vẫn khiến mọi người thấy hưng phấn.

Trong lúc mọi người đang phấn khích bàn tán, xung quanh Phượng Hoàng và Cự Long đột nhiên mọc từng đóa hoa sen rực lửa.

“Đó là hoa sen sao? Tại sao lại có hoa sen vậy?”

“Xích diễm thành liên, sức mạnh lớn quá, lẽ nào đây cũng là một thanh thần kiếm?”

“Là thần kiếm đấy, đây là thân kiếm Xích Liên trong truyền thuyết, cũng đã ngàn năm không hiện thế rồi.”

“Hầu sư tỷ lợi hại quá, rõ ràng là người của pháp tông, không tu tập kiếm đạo mấy, vậy mà có được sự chấp nhận của Xích Liên kiếm.”

“Còn phải nói à, Hầu sư tỷ vừa đẹp vừa ngầu, còn có thiên phú như vậy, đúng là lợi hại thật...”

Mọi người kêu lên khe khẽ, Lâm Nhiên nghiêng đầu qua, nhìn thấy Hầu Mạn Nga chắp tay đứng đó cười nhạt, ôm Xích Liên kiếm cao quý lạnh lùng, cả kiếm lẫn người ôm kiếm đều ra vẻ mình vô cùng đứng đắn.

Yến Lăng và Sở Như Dao nhìn sang, ánh mắt Sở Như Dao kinh ngạc, sau đó biến thành chiến ý hừng hực. Mặt mày Yến Lăng thì bình tĩnh, nhưng lại tự có khí chất không thể dao động như biển sâu.

Hầu Mạn Nga có thể cảm nhận được Xích Liên kiếm hơi chấn động, như đang nóng lòng khát vọng muốn chiến đấu với họ vậy.

Kiếm của họ là thanh kiếm vang danh thiên hạ. Rồi họ sẽ là kẻ mạnh nhất đè ép thiên hạ quần hùng trong tương lai.

Nhưng kiếm của nàng ta lại giống nàng ta, không chịu kém hơn người khác, đến cả lưỡi kiếm cũng viết đầy dã tâm và du͙© vọиɠ như ngọn lửa.

Hầu Mạn Nga nắm chặt Xích Liên, nói trong lòng: Chưa tới lúc đấy.

Nàng ta phải xoay chuyển hình tượng của mình, nàng ta muốn xây dựng uy vọng cho bản thân, muốn càng có nhiều người công nhận nàng ta hơn, theo đuổi nàng ta, thậm chí là sùng bái nàng ta… Mãi cho tới một ngày, nàng ta sẽ trở thành lá cờ xán lạn và lớn mạnh nhất một vùng từ Bắc Thần pháp tông tới cả giới tu chân.

Nàng ta phải “ngủ đông”, nàng ta phải kiên nhẫn tích lũy, phải lên kế hoạch tỉ mỉ… Sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng ta khiến mọi người biết rằng, Hầu Mạn Nga này mới là kẻ thắng cuộc cuối cùng!

Xích Liên kiếm cảm nhận được cảm xúc phập phồng của chủ nhân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hầu Mạn Nga lại tiếp tục nở nụ cười xán lạn xinh đẹp, nắm lấy kiếm, chắp tay với Sở Như Dao Yến Lăng, thái độ khiêm tốn mà vẫn không mất vẻ kiêu ngạo.

Tiếng tán thưởng xung quanh càng lớn hơn: “Hầu sư tỷ có khí chất thật đấy...”

“Xem ra mọi người đều lấy được kiếm của mình rồi.”

Khuyết Đạo Tử và các trưởng lão đi tới, các đệ tử kìm nén hưng phấn, đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Chưởng môn.”

Khuyết Đạo Tử nhìn xung quanh: “Các con đều rất giỏi, chỉ khi các con thể hiện được phẩm chất phi phàm mới có thể đả động tới kiếm của các con trong Vạn Kiếm lâm. Ta rất vui khi thấy mọi người đều có được sự công nhận của kiếm, nhất là...”

Khuyết Đạo Tử nhìn Yến Lăng, Sở Như Dao, Hầu Mạn Nga và Lâm Nhiên, mặt lộ vẻ vui mừng: “Nhất là hôm nay lại có bốn thanh kiếm thần xuất thế, Long Uyên Phượng Minh, Xích Liên Phong Trúc, đúng là niềm vinh hạnh của Vạn Nhận kiếm các ta.”

Lâm Nhiên bỗng chốc cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn tới, đến cả Hầu Mạn Nga cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trông như một thanh trúc vứt đi, không ngờ cũng là một thanh kiếm thần.”

Lâm Nhiên sờ vào chuôi của thanh kiếm trúc, cười khẽ: “Hóa ra ngươi tên là Phong Trúc à.”

Phong Trúc kiếm lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sau đó từ từ thu lại.

Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, Khuyết Đạo Tử đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt vừa vui mừng vừa cổ vũ.

Lâm Nhiên chắp tay, nàng rất tôn kính vị Chưởng môn sư thúc dốc sức gầy dựng vì kiếm các này.

“Kiếm có linh, kiếm của các con không chỉ là kiếm, mà còn là mệnh của các con, là người nhà bên các con cả đời, là người bạn gắn bó lúc sinh tử.”

Khuyết Đạo Tử vui mừng gật đầu, sau đó mới nhìn sang các đệ tử, trầm giọng dạy bảo: “Chúng ta là kiếm khách, sinh ra vì kiếm, chết cùng với kiếm, các con phải yêu thương hết lòng, phải cố gắng không ngừng nghỉ, nuôi dưỡng kiếm của các con, để chúng tỏa ra phong thái thực sự, không phụ sự tin tưởng và phó thác mà kiếm đã lựa chọn giao mình cho các con.”

Các đệ tử rùng mình, chắp tay khom lưng thật sâu, đồng thanh nói: “Xin tuân theo dạy bảo của Chưởng môn, chúng con chắc chắn không phụ sự kỳ vọng.”

Khuyết Đạo Tử vui mừng gật đầu, nhìn sắc trời dần tối, vung tay áo nói: “Các con đã ở trong Vạn Kiếm lâm mấy ngày, cũng đều mệt cả rồi, hôm nay không còn sớm nữa, về sơn môn nghỉ ngơi cả đi, vài ngày nữa tông môn sẽ có sắp xếp khác.”

Các đệ tử: “Vâng.”

Khuyết Đạo Tử vừa nói vậy xong, các trưởng lão thái độ nghiêm túc đứng đằng sau lập tức giải tán, náo loạn xách con nhà mình đi.