Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 4

Sự phản bội bất ngờ của Yến Lăng tạo thành bước ngoặt to lớn trong cuộc đời Sở Như Dao. Thậm chí, nàng còn vì chuyện này mà sinh tâm ma. Sau đấy không thèm để ý tới bất cứ thứ gì mà đi khắp nơi lịch luyện tận mấy trăm năm. Thời điểm sinh tử cũng tự mài giũa lại chính mình chỉ để có thể lao được vào trong Hắc Uyên, lao tới đuổi theo sư huynh được nàng coi là tôn kính nhất, đối thủ đáng gờm nhất nhưng cũng là vị Đại sư huynh đáng tin cậy nhất, chỉ để hỏi một câu tại sao.

Cho tới sau này, sau khi Sở Như Dao biết được sự thật đằng sau, nàng đi tới Băng Tuyết Hàn Thiên nơi phương Bắc bế quan cả trăm năm, cuối cùng tâm ma vỡ nát tan tành, một bước hóa thần, trở thành một trong những đại năng giả cường đại nhất trong Thương Lan giới.

Mà khi đó, Yến Lăng đã sớm táng thân tại Hắc Uyên nhiều năm.

Lâm Nhiên nhớ lại hồi lâu, lúc lấy lại tinh thần thì đầu mũi đã ngửi thấy rõ hơn hương cỏ xanh lạnh lẽo rồi.

Yến Lăng đã đi tới trước mặt nàng.

"Lâm sư muội."

Yến Lăng lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi mở miệng với giọng trần thuật: “Muội không tham gia thi đấu tông môn.”

Trong tương lai, Hắc Uyên hải chủ - kẻ mà bị chính đạo đuổi tận gϊếŧ tuyệt, kẻ bị thế nhân cười chê hôm nay vẫn chỉ là một đệ tử cao lãnh muốn làm hết bổn phận trong Vạn Nhận kiếm các, là đệ tử được yêu thương, là Đại sư huynh được tất cả các sư đệ sư muội tôn trọng và yêu thương.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị như đang giáo huấn của Yến Lăng, Lâm Nhiên bỗng thấy áp lực bội phần.

Lâm Nhiên biết, Yến Lăng đã thất vọng về nàng từ lâu rồi.

Dù sao thì trong mắt tất cả mọi người, nàng cùng với Yến Lăng, Sở Như Dao cũng cùng nhau bái nhập Vạn Nhận kiếm các, chia ra trở thành đệ tử thân truyền của Giang Vô Nhai cùng với Khuyết Đạo Tử - hai nhân vật đại năng đã đến kỳ Nguyên Anh. Vậy mà nay Yến Lăng cùng với Sở Như Dao đã trở thành song tuyệt của kiếm các còn nàng thì vẫn im hơi lặng tiếng không có gì…

Lâm Nhiên cũng chẳng rõ trong đầu Yến Lăng đã chạy loạn tới cái gì rồi, nhưng nàng biết, chắc chắn là hắn đang tính toán làm sao để đốc thúc nàng hăm hở tiến lên phía trước.

Lâm Nhiên cũng không biết phải làm sao. Nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết rằng thật sự không phải do nàng vô âu vô lo, cũng không phải là đã mẻ không sợ rơi. Chẳng qua nàng chỉ là công cụ hình người, là cải trắng trong ruộng, thật sự không cần thiết phải nhảy vào ruộng sánh vai với đống thức ăn khác, không cần phải tranh giành thắng thua làm gì. Việc cần làm thì vẫn phải tiếp tục, lương bị trừ thì vẫn bị trừ, nếu có thời gian phơi nắng lười biếng thì sao lại không làm cơ chứ?

Hơn nữa, với tư cách là người đã đi qua quá nhiều thế giới không bình thường, Lâm Nhiên hiểu được tầm quan trọng to lớn của việc sống sót. Trong tình huống không cần phải thay đổi mạch truyện chính thì cứ để cho các nhân vật chính tự do tung hoành. Dù sao thì bản thân họ cũng đã có hào quang từ trước, người này mạnh mẽ hơn người kia. Nhưng nàng thì không giống thế, nàng chỉ là một “kẻ vãng lai”, làm không tốt thì sẽ bị thiên lôi đánh. Cho nên xuất đầu lộ diện làm gì, đang chê mình chưa đủ khét hả.

Lâm Nhiên tích trong lòng cả bụng hậm hực, nhưng nàng lại chẳng thể nói ra. Người có nhiệm vụ mang tính thúc đẩy, trợ lực như nàng không được tiết lộ lai lịch thực sự của bản thân mình là gì với đối tượng ở thế giới nhiệm vụ bằng bất cứ phương thức nào. Nếu không sẽ bị sét đánh không ngừng, có thể bị đánh tới độ hoài nghi nhân sinh luôn.

Lâm Nhiên không còn cách nào khác. Dưới ánh mắt mang đến cảm giác đè nén khó thở của Đại sư huynh, nàng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành ho khan hai cái rồi nói: “Đại sư huynh, thật ra muội cũng muốn đi lắm chứ, chỉ là hôm nay bỗng nhiên thấy trong người không thoải mái cho lắm, không thể tham gia được thôi ạ.”

Mày kiếm của Yến Lăng hơi nhăn lại: "Muội khó chịu chỗ nào?"

Lâm Nhiên che bụng, thuận miệng qua loa lấy lệ: "Đau dạ dày."

Yến Lăng nhìn vị trí nàng đang che, trầm mặc hai giây rồi nói: “Chỗ đó là thận.”

“...” Lâm Nhiên vẫn cắn răng nói: “Thật ra thì muội cũng thấy thận của mình không được ổn cho lắm.”

Yến Lăng trầm tĩnh nhìn nàng, chậm rãi thốt từng chữ: “Ta lừa muội thôi, chỗ đó là dạ dày thật.”

"..."

Lâm Nhiên không biết mình nên có biểu cảm như nào nữa, cười vô cùng miễn cưỡng: “Đại sư huynh, huynh thật là hài hước há há há.”

Đôi con ngươi đen nhánh của Yến Lăng lẳng lặng nhìn nàng.

“Muội không cần qua loa lấy lệ với ta làm gì."

Nói rồi, hắn đặt bình ngọc vào trong lòng nàng, xoay người đi lên trên núi, giọng nói trong trẻo mà kiên định: “Dù muội muốn làm bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ ủng hộ muội.”

Lâm Nhiên ôm bình ngọc, hơi ngẩn ra.