Editor: L’espoir
*
Trong mắt viết: Nào, tới đùn đẩy cho nhau đi, có giỏi thì cho mọi người cùng nhau chìm nào!
Ngoài miệng lại nói, “Giám đốc, tôi thấy nhân phẩm của tên Vương Trạch kia không tốt lắm. Tôi đã yêu cầu cậu ta đi tiêm phòng, cậu ta đồng ý trước mặt tôi, nhưng sau lưng lại không làm theo, loại người này mặc kệ tốn bao nhiêu tâm huyết cũng không dạy dỗ được đâu. Nếu không ông chủ có hỏi, chúng ta nói thẳng được không?”
Giám đốc nhìn chằm chằm Đồng Giai một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói, “Tôi thấy được.”
Triệu Trạch Thần cho rằng lúc này khẳng định không thoát được, sẽ bị trừ lương.
Không nghĩ tới giám đốc và người thu mua trao đổi một lát, vấn đề đã được giải quyết êm đẹp.
Hắn nhìn về phía nhân viên thu mua, trong ánh mắt bất giác mang theo vài phần khϊếp sợ và sùng bái.
Trong lòng Đồng Giai nói, lúc này được tới đâu hay tới đó.
Nếu như cậu ở nơi làm việc lâu, lại không phải là loại phục tùng vâng vâng dạ dạ sẵn sàng chịu đựng, cam tâm chịu thiệt, cậu cũng sẽ học được rất nhiều kỹ năng giao tiếp kỳ lạ cổ quái.
**
Vương Trạch được đưa vào bệnh viện, chưa tới hai ngày đã qua đời.
Không phải là ai đó cố tình trả thù, mà nói đúng hơn, bản thân bệnh dại là một bệnh truyền nhiễm cấp tính, tỷ lệ tử vong sau khi nhiễm bệnh là 100%.
Từ khi xuất hiện các triệu chứng cho đến khi chết, toàn bộ quá trình có thể mất một tuần.
Nghe nói trước khi chết, Vương Trạch khát nước muốn uống nước, nhưng vừa nhìn thấy nước đã sợ hãi.
Cửa sổ cũng không thể mở vì sợ gió.
Rèm cửa phải bị kéo lại vì sợ ánh sáng.
Cuối cùng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Không ít người đều nói thầm, sống như vậy còn ý nghĩa gì? Chết là một sự giải thoát.
Bởi vì không liên lạc được với gia đình, tang lễ của Vương Trạch là do công ty giúp đỡ lo liệu.
Sau đó kiểm tra tài khoản, bên trong có mấy chục ngàn đồng tiền tiết kiệm.
Nghe người quen nói, khi còn sống, Vương Trạch không có sở thích gì, chỉ thỉnh thoảng hút thuốc.
Bình thường ở trong công ty, ăn cơm cũng ở công ty, ngay cả một chút chi tiêu cũng không có.
Sau khi Triệu Trạch Thần biết thì thổn thức thật lâu.
Nói người này không phải là không có tiền, không tiêm nổi vắc-xin phòng bệnh, sao lại có biểu hiện kháng cự như vậy?
Khoảnh khắc Vương Trạch tắt thở, bảng điều khiển trong suốt tự động bật lên trước mặt Vân Hân.
【Chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công ở phó bản số 113179 - ‘Tai nạn mèo hoang chấn thương người’.】
【Bởi vì bạn đã ngăn chặn mối nguy hiểm lan rộng hơn, tránh thêm thương tích cho con người, đánh giá vượt qua ải là ‘C’, phần thưởng điểm thuộc tính: Mẫn +0.1, thể +0.2.】
**
Mặc dù Vương Trạch đã qua đời, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết.
Khách hàng vẫn còn đang trong bệnh viện, phải làm thế nào để dập tắt cơn thịnh nộ của hắn, bày tỏ lời xin lỗi của khách sạn, là ưu tiên hàng đầu lúc này.
Giám đốc bận rộn sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày chạy đến bệnh viện, đưa ấm áp.
Cố tình vào giờ phút này ông chủ đi công tác nước ngoài, nhất thời không thể trở về, công việc trấn an khách hàng giao toàn quyền cho giám đốc.
Sau lưng, Đồng Giai vụиɠ ŧяộʍ nói với Vân Hân, “Cô biết không? Ông chủ chúng ta thường chẳng bao giờ đi công tác. Ông ta đây là đang thấy có mớ hỗn độn, không muốn dọn dẹp, nên mới tự mình chạy đi du lịch, đẩy tất cả mọi chuyện cho giám đốc.”
“Kiếm tiền là ông chủ kiếm được, còn chuyện phiền lòng thì cho giám đốc làm. Ai nhìn thì phải khen một câu, đúng là doanh nhân khôn ngoan.”
Vân Hân nghe xong thì hết sức kinh ngạc, “Toàn bộ sự việc đều giao cho giám đốc, ngược lại ông chủ yên tâm rồi.”
Đồng Giai cười khẩy, “Cô cho rằng đây là lần đầu tiên giám đốc bị lừa chắc?”
Nói cách khác, ông chủ đã làm những việc tương tự nhiều lần, thậm chí còn tích lũy được kinh nghiệm.
Vân Hân câm lặng.
Cái này thật là, cho nghe xong còn phải lắc đầu.
**
Nhờ vào thần lực của mình, Vân Hân rất được chào đón trong phòng bếp.
Dùng lời của đầu bếp mà nói, đó chính là, “Với cái sức mạnh lớn như vậy, mà chỉ dùng để bưng nồi, cũng thật là lãng phí.”
Đáng tiếc Vân Hân không có ý định học nấu ăn.
Thỉnh thoảng cô sẽ chạy vào bếp, giúp cắt rau, hoặc giúp đỡ làm một cái gì đó.
Lâu ngày, ngược lại có thể làm quen với những người học việc.
Thỉnh thoảng có cái gì ngon, đều sẽ bị lén nhét một ít.
Hôm nay rảnh rỗi, các học viên tụ tập lại cùng một chỗ.
Vân Hân là nhân viên ngoài phòng bếp, ngồi bên cạnh vừa nghe, vừa ăn đồ ăn vặt đặc biệt dành riêng cho cô - món bắp nướng.
Bắp nướng là món ăn nhẹ đặc biệt của khách sạn, chẳng những hương vị thơm ngon và mềm dẻo, mà còn mang theo một chút vị ngọt.
Đặc biệt là khi mới ra lò, mùi vị là ngon nhất.
Có đôi khi đầu bếp thèm, sẽ tự mình xuống bếp làm một ít.
Một phần để lại cho chính mình, còn một phần để lại cho cô.
Chẳng qua hôm nay các học viên luyện tập, làm ra thành phẩm thử ăn một miếng nhỏ, phần còn lại đều cho cô.
“Tôi nói này, ông chủ chúng ta có phải quá keo kiệt rồi hay không? Trả lương ít thì thôi đi, còn muốn trừ lương như hợp lý lắm. Ông ta thiếu chút tiền này đến bệnh viện để khám bệnh sao?” Một người tức giận nói.
“Nghe người ta nói, không chỉ khách sạn mà ngay cả tòa nhà này cũng là của ông chủ. Có tiền mà còn keo kiệt như thế, thật là không nghĩ ra.”
“Tiểu Lâm ở bộ phận vệ sinh chơi rất thân với tôi. Cô ấy nói rằng trong lúc đang dọn dẹp, cô ấy thấy các cột và tường của tòa nhà xuất hiện vết nứt… Ông chủ keo như vậy, tôi thật lo lắng ông ta đã làm công trình tòa nhà kém chất lượng.”
“Không đến mức như vậy chứ…” Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Cô nhắc tới đây tôi mới chợt nhớ ra.” Một người khác chần chờ mở miệng, “Có người nói cho tôi biết, gương bàn trang điểm trong phòng khách lầu hai bị vỡ, cột trụ đại sảnh cũng nứt ra, chuyện đã diễn ra hai ngày nay rồi.”
Trước khi trò chuyện, họ đã cố tình xác nhận rằng cửa nhà bếp đã bị khóa.
Nhưng mặc dù vậy, cũng không thể cam đoan tất cả mọi người ở đây, ai cũng sẽ không lỡ miệng nói ra.
Thế cho nên, đôi khi không muốn đề cập đến tên, thay thế nó bằng ‘có người’.
Dù sao làm càn đã nhiều lần, tất cả mọi người đều hiểu.
Lời này vừa nói ra, những người khác bắt đầu ầm ĩ lên, giọng nói cũng không tự giác lớn hơn, “Là thật sao? Có chắc đó không phải là cố tình phá hoại đâu đúng không?”
“Sao nghe kinh khủng thế nhỉ? Cái mức độ khiến người ta muốn từ chức chạy trốn suốt đêm.”
“Chỉ cần là ông chủ đáng tin cậy một chút, thì giờ trong lòng tôi cũng không đến mức hoảng hốt như vậy.”
“Có muốn nói với ông chủ một tiếng, bảo ông ta sửa hay không?”
Một vài người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, “Ai đi đây? Nói ra rồi sẽ không bị ông chủ cắt giảm đó chứ?”
“Cũng có khả năng sẽ gây khó dễ.”
“Hay là, chúng ta cứ làm như không biết đi? Chờ khi tình hình càng trở nên nghiêm trọng, nói không chừng sẽ có người khác chạy tới đề cập.”
Mấy người thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng nhất trí cho rằng làm như vậy là tốt nhất.