Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 11: Khách sạn Tân Thế Giới 7

Editor: L’espoir

*

Chẳng trách khách hàng hiểu lần.

Giờ phút này sắc mặt Vương Trạch trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, còn thích cắn người, bất kể là hình vi hay cử chỉ đều cực kỳ giống tang thi.

“Không có không có, cậu ta chỉ mắc một chứng bệnh lạ thôi.” Mặc dù giám đốc không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố gắng hết sức giải quyết ổn thỏa.

Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với bảo vệ, ý bảo bọn họ mang Vương Trạch đi.

“Đừng tới đây!!” Vương Trạch nhìn có vẻ rất khẩn trương, không ngừng lui về phía sau.

Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống và vài ly nước đun sôi đi ngang qua.

Vương Trạch nhìn thấy, lại la hét loạn một trận.

Khách hàng sắp phát điên, “Các người tìm loại nhân viên kiểu này để làm gì?? Vừa rồi tôi bị cậu ta cắn, sẽ không bị lây bệnh đó chứ?!”

Triệu Trạch Thần nhìn thấy, như có điều suy nghĩ, “Sợ nước, sợ ánh sáng, đây là cậu ta bị nhiễm virus dại rồi phải không?”

Giám đốc, khách hàng nhìn sang với vẻ mặt khϊếp sợ.

Triệu Trạch Thần giải thích chuyện Vương Trạch bị mèo hoang cắn, lại nói, “Cậu ta cố chấp bủn xỉn, không nói bị mèo cắn không cần tiêm, tôi còn nghi ngờ cậu ta vốn dĩ không đi.”

Khách hàng thoáng an tâm, cũng may, ít nhất không phải là tang thi thật.

Nhưng sau đó lòng lại tràn đầy chán nản, “Cậu ta là người mang virus bệnh dại, vậy tôi bị cậu ta cắn, có phải tương đương với việc bị chó hoang cắn không, cũng phải đi tiêm…”

Giọng điệu nói chuyện đáng thương, giám đốc không biết phải an ủi như thế nào.

Nhưng hắn an ủi khách hàng không được, chỉ có thể giận chó đánh mèo.

Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn Triệu Trạch Thần một cái, trách cứ nói, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói với tôi?”

Triệu Trạch Thần nghe xong thì sửng sốt, hắn theo bản năng giải thích nói, “Nhân viên thu mua cũng biết. Nhân viên thu mua còn yêu cầu Vương Trạch đi tiêm vắc xin đi, trước mặt Vương Trạch đồng ý vâng vâng, tôi nào biết hắn bằng mặt không bằng lòng, sau lưng vốn dĩ không đi?”

Nếu không phải bởi vì hắn cũng bị mèo cắn, lo lắng cho sự an nguy của bản thân nên cố tình tìm hiểu triệu chứng phát bệnh dại, lúc này cũng không nhận ra Vương Trạch đang phát điên cái gì.

Nhân viên thu mua cũng biết? Hay lắm, lại có thêm một người gánh tội thay nữa.

Giám đốc liếc nhìn Đồng Giai, ngữ khí thâm trầm, “Đợi lát nữa sẽ tính sổ với hai người.”

Đồng Giai lười để ý tới hắn.

Cô nhìn Vương Trạch liều mạng giãy dụa, bị bảo vệ đè lại, còn quay đầu cắn người ta, buộc đối phương buông tay.

Trong lòng lại đang suy nghĩ một chuyện khác—— trực giác của cô là đúng, Vương Trạch quả thật rất nguy hiểm.

Cách đó không xa, bởi vì Vương Trạch vừa cắn vừa cào người như điên, nên các nhân viên bảo vệ rụt tay rụt chân, mấy người vây quanh, không khống chế được hắn.

Thời khắc mấu chốt, Vân Hân tìm một đôi găng tay da đeo vào, sau đó bất ngờ nhào tới.

Một tay cô đè lưng Vương Trạch lại, một tay đè đầu Vương Trạch, trực tiếp đè ngã Vương Trạch xuống đất.

“Lẹ, lẹ lên, nhanh lấy dây thừng trói lại! Bịt miệng lại!!” Giám đốc chỉ đạo.

Vương Trạch còn muốn giãy dụa, nhưng Vân Hân lại đè lên người hắn giống như một ngọn núi nhỏ.

Tay đè trên trán, hắn cứ thế không quay đầu lại được.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy môi khách hàng giật giật, giám đốc nhanh trí hơn người, vội vàng đi một bước hô to, “Xe cứu thương đã tới chưa? Bác sĩ đâu? Ở đây có người cần cấp cứu!”

Khách hàng mấp máy môi, rốt cuộc không nói gì nữa.



Tóm lại một trận giày vò, hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống.

Đợi đến khi xe cứu thương đến, giám đốc đích thân lên xe, hộ tống khách hàng đến bệnh viện.

Ở phía bên kia, các nhân viên bảo vệ bị thương cùng với Vương Trạch được đưa đi chữa trị.

Trong lòng Triệu Trạch Thần sợ hãi, “2.000 đồng tiền cho vắc-xin phòng bệnh, quả thật có chút tốn kém. Nhưng 2.000 đồng tiền để giữ một mạng sống, cũng không đắt chút nào!”

**

Vương Trạch được đưa đến bệnh viện, không lâu sau đó được chẩn đoán mắc bệnh dại.

Khách hàng và nhân viên bảo vệ, lần lượt được tiêm albumin miễn dịch và vắc-xin phòng dại.

Giám đốc bận trước bận sau, nói hết lời hay, cuối cùng khách hàng cũng tạm thời nguôi ngoai.

Trở lại khách sạn, sự tình còn chưa kết thúc, hắn gọi Đồng Giai, Triệu Trạch Thần đến trước mặt để truy cứu trách nhiệm.

Triệu Trạch Thần không phục, “Ngoài miệng cậu ta đáp ứng được, trên thực tế đã không đến bệnh viện để tiêm kịp thời. Cái đó không thể đổ lỗi cho chúng tôi đâu, phải không? Chẳng lẽ chúng tôi phải lôi kéo cậu ta, cùng đi đến bệnh viện, tận mắt nhìn thấy bệnh viện tiêm albumin miễn dịch và vắc-xin phòng dại vào trong cơ thể cậu ta sao?”

Sự thật chứng minh, lãnh đạo muốn tìm lỗi ở bạn, tóm lại là có thể tìm ra.

Giám đốc trừng mắt, “Không thể đi cùng đến bệnh viện, còn sau đó thì sao? Phát hiện cậu ta có gì đó không ổn, không biết báo cáo cho tôi trước tiên à? Nhất định phải chờ khi cậu ta gây họa, mới nói ra sự tình?”

Triệu Trạch Thần thầm kêu khổ.

Từ khi bị mèo cắn, mối quan hệ giữa hai người không tốt lắm, hắn không thích nói chuyện với Vương Trạch, nên ngay từ đầu rất khó để phát hiện có gì khác lạ.

Sau đó tình cờ gặp, Vương Trạch nói mình đau đầu, sốt nhẹ, hắn cũng tin sái cổ, không nghĩ nhiều.

Giờ phút này bị trách cứ, trong đầu Triệu Trạch Thần hiện ra ý niệm đầu tiên lại là—— ai biểu mi lắm mồm! Không nói một câu, không phải sẽ không truy cứu được trên người mi sao?! Lần này tốt rồi, không chỉ mình xui xẻo, mà còn kéo cả thu mua xuống nước.

Thật ra, cả hai bọn họ đều vô tội!

Trên thực tế, Triệu Trạch Thần cố gắng lý luận với lãnh đạo, nhưng lãnh đạo không muốn lý luận với hắn, chỉ muốn tìm người chịu trách nhiệm.

Giám đốc uy nghiêm nhìn Đồng Giai, hỏi, “Sự việc thành ra thế này, cô định giải quyết như thế nào đây?”

Đồng Giai nhìn lướt qua Triệu Trạch Thần, chỉ thấy hắn đang lo lắng vô cùng, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ ngu xuẩn rõ ràng.

Lại nhìn lướt qua giám đốc một cái, trên mặt không có biểu hiện, phỏng chừng lương tâm đã tối đen.

Đồng Giai nhìn trần nhà, dùng ngữ điệu không cảm xúc nói, “Sau khi sự việc xảy ra, trước tiên tôi đã điều tra giám sát. Phát hiện Vương Trạch này thường sống trong ký túc xá nhân viên, ở địa phương cũng không có người nhà. Vì vậy, sau khi bị bệnh, cậu ta không xin nghỉ phép cũng không về nhà, mà ở lại khách sạn.”

“Cùng ngày xảy ra sự việc, cậu ta làm việc ở đại sảnh, thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chưa ai nói, đã tự mình chạy tới, lặng lẽ kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó khách hàng muốn kéo ra, cậu ta còn dám tranh cãi với khách hàng trước mặt mọi người, một bước không nhượng bộ.”

“Giám đốc, phải chăng là do cách dạy dỗ ngày thường đã không đúng rồi không? Nhân viên đây là thực sự coi công ty là nhà rồi.”

Giám đốc, “???”

Hắn khϊếp sợ nhìn Đồng Giai, giống như đang hỏi, sao cô có thể đưa ra kết luận thần kỳ như vậy?

Nhân viên mới vào công ty đều do hắn dẫn dắt dạy dỗ.

Ụp cái mũ này xuống rồi, hắn ít nhiều cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Đồng Giai mỉm cười nhẹ nhàng.