Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 10: Khách sạn Tân Thế Giới 6

Editor: L’espoir

*

“Sau khi gặp rồi, cái gì cũng không nói, lắc đầu. Các bạn cùng lớp cho rằng cô ấy cố tình gây rối, nên mọi người đã rất tức giận. Kết quả không bao lâu sau, bạn trai bị bóc ra một chân đạp mấy thuyền, mà bạn cùng lớp kia còn không phải là người đầu tiên bị hắn ta dụ dỗ.”

Nói xong lời cuối cùng, Đồng Giai bắt đầu hoài nghi do mình khẩn trương quá nhiều.

Thì ra trong thực tế vốn đã có người như vậy, chính cô cũng đã từng gặp, chỉ là ngay từ lúc đầu cô không nhớ tới mà thôi.

“Trên thế giới vốn đã có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích được. Tiếp xúc gần với cái chết tiềm năng sẽ bộc phát, sau đó thể lực tăng lên đáng kể. Mặc dù trước đây chưa từng nghe nói, nhưng không tính là chuyện rất lạ lùng.” Cuối cùng, Vân Hân kết luận như vậy.

Đồng Giai vẫn không nói, thật ra sau vụ tai nạn xe hơi, cả người cô vẫn luôn chìm trong trạng thái lo âu.

Giờ phút này tán gẫu với Vân Hân xong, có thể rõ ràng cảm giác được, cảm giác lo âu đã giảm bớt đi rất nhiều.

Thật giống như bản thân sự tình rất bình thường, là chính cô chuyện bé xé ra to, mới khiến bản thân lo âu.

“Còn nữa, cám ơn cô đã nói cho tôi biết Vương Trạch có vấn đề.” Vân Hân chân thành nói cảm ơn, “Nghe người ta khuyên, ăn uống đầy đủ, tôi sẽ chịu nghe lời khuyên! Về sau sẽ tránh xa anh ta ra.”

“Ờ…” Đồng Giai luôn cảm thấy là lạ.

Nhưng rốt cuộc là là lạ ở đâu? Cô tạm thời nghĩ không ra.

**

Sáng sớm hôm sau.

Vương Trạch dụi dụi mắt, cố gắng bò dậy khỏi giường.

Kể từ khi bị sốt nhẹ, hắn vẫn luôn ngủ không ngon, đầu hắn vẫn còn đau nhức.

Mở hộp thuốc đầu giường ra, nuốt thuốc vào, Vương Trạch lẩm bẩm, “Đã uống thuốc mấy ngày rồi, sao bệnh vẫn không thuyên giảm?”

Hắn mang dép lê vào, vừa định vào nhà vệ sinh thì bỗng nhiên mắt cá chân vừa ngứa vừa tê lại đau, giống như có kiến bò.

“Con gì đang cắn mình vậy?” Vương Trạch nhanh chóng kéo ống quần lên.

Kết quả là mắt cá chân không có gì, nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu.

Vương Trạch nhìn hồi lâu, đột nhiên nhớ tới, đây chính là vị trí mà mèo hoang đã cắn một cái.

Sau đó vết thương khép lại, nên hắn không để ý tới.

Nhưng bây giờ, vị trí tê dại và đau rát dường như trùng khớp với vị trí vết thương.

Vương Trạch lập tức hoảng hốt, “Mình đã tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi mà, nhưng sao vẫn…”

“Không không không…” Nói đến một nửa, hắn lại phủ nhận, “Nói không chừng là lúc ngủ máu huyết không lưu thông, cho nên chân mới tê dại.”

Nói xong, hắn cố nén đau đớn, đi vòng vòng trong phòng.

Nhưng mà mặc kệ là đi bao lâu, cơn tê dại vẫn không biến mất.

Vương Trạch ngồi liệt trên ghế, bỗng nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.

**

Trong giờ làm việc, Triệu Trạch Thần đang tập trung làm việc.

Vương Trạch không biết từ đâu mà xông ra, nắm lấy cổ tay hắn hỏi, “Đã tiêm vắc-xin phòng dại chưa?”

“Tiêm rồi.” Nhắc tới chuyện này Triệu Trạch Thần liền tức giận, nói chuyện mang theo gai nhọn, “Sao hả? Cuối cùng lương tâm trỗi dậy, sẵn sàng chịu chi phí y tế cho tôi rồi?”

Vương Trạch đã không ngủ ngon mấy ngày, đáy mắt một mảnh xanh đen, nhìn có vẻ đặc biệt tiều tụy.

Giọng hắn khàn khàn, hỏi, “Tiêm ở đâu?”

Đáy lòng Triệu Trạch Thần điên cuồng trợn trắng mắt, thế nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, vẫn báo ra tên bệnh viện.

Đi cùng Vương Trạch là người nhà.

Vương Trạch lại hỏi, “Sau khi tiêm vắc-xin xong, cậu có cảm thấy không thoải mái không?”

“Có! Cánh tay sưng lên, toàn thân vô lực, không làm được việc nhưng không dám xin nghỉ ngơi, ăn cơm còn phải kiêng kỵ!” Triệu Trạch Thần càng nói càng nóng máu, hận không thể túm lấy cổ áo Vương Trạch, bắt anh ta lại đánh một trận.

Nhưng hắn là người văn minh.

Quan trọng hơn, đánh nhau trong công ty có nguy cơ bị sa thải.

Thế nên, hắn cố gắng chịu đừng sự tức giận, chỉ khiển trách bằng lời nói.

“Có vậy thôi?” Vương Trạch luống cuống.

Bệnh viện giống nhau, thương hiệu vắc-xin hẳn là cũng giống nhau.

Sao Triệu Trạch Thần lại hành động như không có gì xảy ra, mà hắn lại…

Chẳng lẽ thật sự là vì tiêm vắc-xin quá muộn?

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Triệu Trạch Thần hoài nghi đối phương cố ý tới đây tìm lỗi, “Cậu đang nói tiếng người hả?? Tôi hoàn toàn bị cậu liên lụy, phải tự bỏ ra hơn 2.000 tệ để tiêm phòng, cậu còn chê phản ứng của tôi với vắc-xin chưa đủ mạnh ư?”

“Không đâu, không phải đâu…” Vương Trạch càng thêm kinh hồn bạt vía, lảo đảo mất phương hướng, chỉ chốc lát sau chạy không thấy bóng dáng.

Triệu Trạch Thần nhẫn nhịn hồi lâu, nghẹn ra một câu, “Đây không phải là bị mèo cắn, là bị tang thi ăn mất não đi?”

**

Tuy rằng Vân Hân đã hứa với Đồng Giai, gặp Vương Trạch thì sẽ cách xa một chút, nhưng kỳ thật công việc của hai người không có chỗ để gặp nhau, muốn gặp cũng rất khó khăn.

Liên tiếp ba ngày, Vân Hân chăm chỉ làm việc, tích cực làm việc, phấn đấu trở thành nhân viên xuất sắc.

Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, khi cô đang cầm đồ uống, ngồi ngẩn người, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc ập đến.

Ngước mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy một khách hàng đang kéo rèm cửa sổ kính sát đất trong đại sảnh ra.

Mặt trời bên ngoài phòng vừa vặn, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống sàn nhà, chiếu sáng trong phòng.

Kết quả một giây sau, Vương Trạch nhào tới bên cửa sổ, nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lên.

“Cậu đang làm gì vậy?” Khách hàng không hài lòng, kéo rèm cửa ra.

“Không được kéo ra!!” Vương Trạch lớn tiếng gào thét, lại kéo rèm cửa sổ lại.

Khách hàng tức đến bật cười, “Ở khách sạn của các người, muốn kéo rèm cửa sổ, phơi nắng cũng không được sao?”

Càng kỳ quái hơn chính là, xung quanh không có khách hàng nào khác, nên không ảnh hưởng đến những người khác.

“Không được! Không thể để ánh nắng mặt trời chiếu vào.” Vương Trạch quả quyết từ chối.

Khách hàng, “???”

Khách sạn khác người à? Ngay cả cái rèm cửa cũng không cho kéo?

“Tôi phải kéo.” Tính khí ương bướng của khách hàng dâng lên, tranh chấp với Vương Trạch, “Tôi còn không tin, khách sạn nào có quy định rõ là không cho khách hàng kéo rèm cửa.”

“Giám đốc của các người đâu? Có người phụ trách nào ra ngoài nói chuyện không?”

Vừa nói vừa đưa tay túm lấy rèm cửa sổ.

Vương Trạch gắt gao cầm chặt, nửa bước không nhường.

Hai người một người muốn kéo rèm cửa sổ ra, một người muốn kéo rèm cửa sổ lại, không người nào chịu thua người nào, vì thế bắt đầu đấu sức.

Vương Trạch đã mấy ngày ngủ không ngon, cả người vô lực, dần dần địch không lại.

Khách hàng vừa định cười, đột nhiên Vương Trạch nhào tới, cắn mạnh vào tay khách hàng.

Khách hàng đau đớn buông ra, đồng thời kinh hãi thất sắc, “Sao lại đi cắn người??”

Rèm cửa lại bị kéo ra một chút.

Ánh mặt trời từ trong khe hở chui vào, chiếu xuống sàn nhà, Vương Trạch lộ ra vẻ sợ hãi cự kỳ, vội vàng kéo rèm cửa sổ lại.

Khách hàng khϊếp sợ, lui vài bước, hướng về phía giám đốc, Đồng Giai, bảo vệ vội vàng chạy tới nói, “Khách sạn các người trộm nuôi tang thi à?!”