Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 1: Thảm án mật đường 1

Editor: L’espoir

*

Cuối mùa đông và đầu mùa xuân.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thời tiết tốt hiếm hoi.

Vân Hân đang photo văn kiện, đột nhiên, mắt phải giật giật dữ dội.

“Tư liệu mới dùng cho cuộc họp buổi chiều, cho nên không cần gấp. Tới giờ nghỉ trưa rồi, đi ăn cơm trước đi.” Đàm Xảo Xảo đến gần, cười nói.

Vân Hân nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, lại nhìn trong phòng, “Những người khác đâu?”

“Còn đang bận, nói là sẽ gọi đồ ăn bên ngoài tới, không ra ngoài ăn.” Đàm Xảo Xảo vừa nói vừa bấm thang máy, “Làm thuê mà, tăng ca trong giờ nghỉ trưa là chuyện bình thường.”

Vân Hân đè đè khóe mắt.

Nhưng mí mắt phải không những không dừng lại, ngược lại còn giật càng vui vẻ, “Tôi mới chuyển nhà, muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, hay là mời họ luôn nhỉ?”

Có người mời cơm, chuyện tốt gì đây?

Đàm Xảo Xảo quả quyết đáp: “Được, tôi đi nói với bọn họ.”

Nghe nói có người mời ăn, công việc mọi người cũng không làm nữa, cũng không tăng ca, vô cùng cao hứng đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Na nhìn trái nhìn phải, nhịn không được hỏi tung tích của bạn trai, “Ơ Thường Hằng đâu rồi? Sao anh ấy không đến?”

Đàm Xảo Xảo trả lời: “Nói là bị tiêu chảy, chút nữa sẽ theo sau.”

Một người sống lớn như vậy, không lạc đi đâu được.

Hơn nữa liên lạc qua điện thoại, có gì không yên lòng?

Lưu Na không nói gì nữa.

Lúc này, từ nhịp giật đầu tiên của mí mắt phải, đã trôi qua bảy phút.

Vân Hân không muốn trì hoãn nữa, chỉ nói, “Đi trễ thì đồ ăn sẽ lên rất chậm, chúng ta đi qua đó gọi món trước đi.”

Phút thứ chín, mọi người đi ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Phút thứ mười một, Đàm Xảo Xảo phát hiện con đường họ đang đi không dẫn đến nhà hàng mà họ thường đến, vội vàng nhắc nhở Vân Hân đã đi sai đường.

Vân Hân giải thích, “Tôi biết, tôi muốn đến một nhà hàng khác đắt hơn, mời mọi người ăn một bữa thật ngon.”

Người mời đã nói như vậy rồi, đương nhiên Đàm Xảo Xảo sẽ không phản đối.

Phút thứ mười sáu, tốc độ giật ở mí mắt phải dần chậm lại.

Cùng lúc đó, trái tim Vân Hân thắt lại—— cô cảm nhận được tim mình đang đập nhanh.

Phút thứ mười chín, mọi người đến phòng ăn, đặt một phòng riêng.

“Nhà hàng này cũng đủ xa rồi.” Đàm Xảo Xảo cầm lấy thực đơn lật xem, “Đi lâu như vậy tôi cũng thấy mệt, xem xem có món gì ngon không.”

Lưu Na móc điện thoại di động ra, nhiều lần gọi điện thoại cho bạn trai nhưng không kết nối.

Cô không khỏi buồn bực nói, “Lạ thật đấy, sao lại không nhận máy?”

“Trong phòng hơi ngột ngạt, mở cửa sổ cho thoáng nha.” Trần Hiên vừa nói vừa mở cửa sổ ra.

Cửa sổ vừa mở ra, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, khiến mọi người hoảng sợ.

“Chuyện gì vậy chuyện gì vậy?” Trần Hiên nhìn ra ngoài phòng.

Chỉ thấy một làn sóng khổng lồ cao bảy tám mét, được làm bằng chất lỏng không xác định, trong nháy mắt nhấn chìm những ngôi làng cách đó không xa.

Người đi bộ trên đường phố, các phương tiện bên đường, cùng bị cuốn vào.

Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

“A——” Chờ khi thấy rõ nơi xảy ra sự cố, Lưu Na phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Những người khác trợn mắt há hốc mồm, “Khu vực bị bao phủ đó, có phải bao gồm công ty của chúng ta hay không?”

“Đã nói bao nhiêu lần là đừng ham rẻ mà thuê nhà làm văn phòng ở làng quê trên phố rồi mà, lại không chịu nghe. Bây giờ thì hay rồi, bị ngập lụt.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?”

“Má ôi! Má ôi! Má ôi!!! Nếu không phải Vân Hân mời ăn cơm, có phải lúc này chúng ta còn đang ở lại trong văn phòng tăng ca hay không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Lúc này họ mới tỉnh ngộ, tựa như mình vừa mới thành công thoát chết trong gang tấc.

Đàm Xảo Xảo vốn dĩ vừa mệt vừa đói, lúc này bị dọa đến mức không còn cảm giác gì nữa.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nghĩ lại sợ hãi một trận, “Đây rốt cuộc là chất lỏng gì? Thoạt nhìn dính nhớp lại dày đặc… Thế nhưng còn bốc hơi nóng?”

“Còn nữa, có phải chúng ta nên ra ngoài cứu người hay không?” Có người nhìn lướt qua phòng, chần chừ nói, “Trong phòng này có vài đàn ông. Đi ra ngoài phụ giúp một tay, cứu người lên, không phải là rất tốt sao?”

“Đi ra ngoài thì chỉ có chịu chết thôi.” Trần Hiên chỉ chỉ một nơi nào đó, “Cậu xem người đàn ông chững chạc ấy kìa, vóc người to con, nhìn có vẻ còn có chuyên môn khỏe mạnh. Hắn còn tránh không thoát, ngược lại càng giãy dụa, càng hãm sâu, chúng ta đi qua đó thì có ích lợi gì?”

Người nọ băn khoăn, suy nghĩ một chút, “Tôi vẫn nên gọi điện báo cảnh sát đi.”

Kết quả lấy điện thoại di động ra quay số, phát hiện vẫn là âm báo bận, vốn dĩ không gọi được.

“Bên ngoài có không ít người đang gọi điện thoại, xe cứu thương, xe cảnh sát chắc đang ở trên đường tới.” Trần Hiên luôn chú ý động thái ngoài cửa sổ.

“Thật may là tôi không ăn tối ở nhà hàng mà tôi thường đến.” Đàm Xảo Xảo nhìn rõ ràng, “Nhà hàng đó cách khá gần, cũng bị ảnh hưởng.”

Tuy nói chỉ là khu vực vùng ven, thiệt hại cũng không nghiêm trọng lắm, thoạt nhìn sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tóm lại là sẽ bị ảnh hường, nói không chừng còn phải chờ cảnh sát cứu viện.

Nào giống bọn họ, giờ phút này cách xa, sâu trong nội tâm tràn ngập cảm giác an toàn.

“Chúng ta không sao, vậy Thường Hằng đâu? Thường Hằng phải làm sao bây giờ?!” Lưu Na cảm thấy kích động, vừa khóc vừa gào thét.

Thấy cô ấy khóc thảm như vậy, Đàm Xảo Xảo không đành lòng xác muối lên vết thương, trong lòng lại suy nghĩ, ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

Có người cứu thì anh ta cũng không chịu đi, chết rồi trách ai?

Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, ai nấy đều khuyên nhủ.

“Hiếm khi có người mời khách, tất cả mọi người đều đến, chỉ có anh ta là bị tiêu chảy, ở lại tòa nhà văn phòng… Chứng tỏ đã định sẵn là sẽ trốn không thoát, cậu vẫn nên nghĩ thoáng một chút đi.”

“Không phải chúng tôi không cứu hắn, là chính Thường Hằng không biết cố gắng, cho cơ hội sống cũng không nắm chắc được! Chúng tôi có thể làm gì đây? Chẳng lẽ kéo anh lại đây sao?”

“Nếu không có Vân Hân, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát! Khó khăn lắm mới giữ được một cái mạng, phải biết quý trọng chứ.”

Trải qua một trận khuyên bảo của mọi người, tâm trạng của Lưu Na không chỉ không ổn định, ngược lại giống như là phát hiện ra cái gì đó, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vân Hân, “Có phải cô đã sớm biết rồi không?”

“Cô đang nói cái gì vậy?” Vân Hân nghiêng đầu, “Tôi chỉ là tình cờ muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

“Đúng vậy, Vân Hân vừa mới cứu mọi người một mạng, cô cũng không thể trở mặt không nhận nợ chứ.”

“Biết Thường Hằng xảy ra chuyện gì cô sẽ đau lòng, đến đây, ngồi xuống uống một miếng trà bình tĩnh lại nào.”

“Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù thì tìm người gây sự. Vân Hân không có làm gì cả, cô ấy vô tội.”

Một đám người liên tục khuyên nhủ, đưa Lưu Na cách Vân Hân thật xa.