Viên Vũ đi xuống cầu thang như một cái xác sống.
Hàng Dục đang ở trong phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư hút thuốc cùng mấy nhân viên bảo vệ, thấy cô bước ra khỏi khu dân cư, anh khẽ cau mày, bóp điếu thuốc, xách ba lô đuổi theo cô ra ngoài: “Em về muộn như vậy, Kỷ Văn Bác không tiễn em sao?”
Viên Vũ nhìn thấy anh liền tức giận, căn bản không muốn nói chuyện với anh một chút nào, nhưng lời nói của anh cứ như một nhát dao, càng đâm sâu vào trái tim vốn đã bị tổn thương của cô.
“Không phải việc của anh!”, cô gầm lên, khẽ quay mặt đi, đè nén nỗi bất bình trong lòng mình.
Lúc này không có xe buýt nên cô chỉ có thể đi taxi.
Ngay khi nghĩ đến mình lại phải tiêu thêm ba mươi nhân dân tệ, cô liền tức giận mắng Hàng Dục: “Tất cả đều là lỗi của anh! Bây giờ tôi còn phải chi thêm ba mươi tệ tiền taxi!”
Hàng Dục không ngờ đây lại là điều khiến cô tức giận, anh không nhịn được muốn cười, khóe miệng vừa nhếch lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sắp nổi giận của Viên Vũ, anh nhanh chóng mím chặt khóe miệng, Hàng Dục gọi một chiếc taxi, mở cửa sau, nói với Viên Vũ: “Em lên đi, tôi sẽ trả tiền.”
Viên Vũ vốn không muốn nói chuyện với anh nên đứng sang một bên. Nhưng tài xế ô tô cho rằng họ là một đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau, liền hạ cửa sổ xe chỗ ghế phụ lái xuống, vươn cổ ra thuyết phục cô: “Cô gái, nghe bạn trai cô nói đi, mau lên xe, trời tối lắm rồi…”
Viên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ấy không phải bạn trai tôi!”
Tài xế: “Phải phải phải, cậu ấy không phải, cậu ấy làm sai, cô trừng phạt cậu ấy, nhưng cũng không thể cứ tủi thân đứng một mình ở đây đúng không? Mau lên đi để tôi chở về cho…”
Viên Vũ : “…”
“Đúng.”, Hàng Dục trả lời xong liền túm lấy Viên Vũ nhét cô vào băng ghế sau, sau đó chính mình cũng ngồi vào. Thấy Viên Vũ lại sắp nổi điên, anh vội vàng giải thích: “Để tôi đưa em về nhà, đi đêm một mình không an toàn.”
“Cô xem bạn trai cô đối với cô tốt như thế kìa.”, tài xế khởi động xe, vẫn không quên buôn chuyện: “Rốt cuộc là chuyện to tát đến mức nào mà khiến cô nổi giận như vậy?”
Viên Vũ hít một hơi thật sâu: “Anh ấy căn bản không phải là bạn trai của tôi! Anh ấy là một tên khốn nạn!”
“Đàn ông một khi làm ra chuyện sai đều là tên khốn nạn.”, tài xế taxi vui vẻ hóng chuyện, không cảm thấy đó là một vấn đề lớn: “Cô gái nhỏ, cô tuyệt đối đừng tha thứ cho cậu ấy, cứ giữ nguyên tình trạng hiện giờ đi.”
“Ừm, tôi là một tên khốn nạn.”, Hàng Dục với tài xế taxi, người xướng kẻ họa, y như đang nói chuyện phiếm, anh còn chắp tay nói với cô: “Tôi thực sự sai rồi.”
Viên Vũ: “…”
Cô hoàn toàn im lặng.
Hàng Dục quay đầu lại, cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, như thể trên mặt cô có thứ gì quái lạ xuất hiện.
Viên Vũ không muốn để ý đến anh, nhưng cứ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, liền hung ác chỉ hai ngón tay về phía anh: “Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra!”
“Tới đi tới đi, cho em móc đó.”, Hàng Dục bật cười ha hả, trong xe taxi nửa tối nửa sáng, ánh đèn nê ông bên đường le lói, trong chốc lát rơi vào nửa dưới khuôn mặt của Hàng Dục, chiếu sáng hai cái lúm đồng tiền nơi khóe miệng của anh: “Tôi đẹp trai như vậy, em đành lòng ra tay sao?”
“Chao ôi, tuổi trẻ đúng là tuyệt thật.”, tài xế taxi ngồi phía trước rất xúc động, còn bật bài hát [Không đành lòng.] lên.
Viên Vũ: “…”
Vừa rồi có phải cô bị bệnh rồi không? Tại sao hồi nãy cô lại không nghĩ tới chuyện mở cửa xe? Là do đầu óc của cô bị lừa đá hay bị cánh cửa này chặn?
“Không phải trước đây em muốn làm phát thanh viên dẫn chương trình sao?”, Hàng Dục đột nhiên hỏi: “Sao bây giờ lại chạy đi làm chuyện cực khổ như vậy? Trông không giống em chút nào.”
“Vậy không phải trước kia anh cũng nói muốn làm phi công sao?”, Viên Vũ châm chọc nói.
“Em còn nhớ chuyện này à?”, Hàng Dục tiến lại gần cô, mỉm cười hỏi: “Có phải em thích tôi không?”
“Đồ thần kinh!”, Viên Vũ trợn mắt nói.
Sau khi đến nơi, Viên Vũ xuống xe từ cửa bên trái, sau đó không thèm quay đầu lại mà đi về phía khu chung cư, đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu nhìn Hàng Dục một cách hung tợn: “Nếu anh dám nói chuyện đó với anh ấy, tôi sẽ gϊếŧ anh!”
Đầu của Hàng Dục lộ ra ngoài cửa sổ, anh mỉm cười nói với cô: “Nếu em hôn tôi một cái, tôi sẽ đồng ý.”
“Biếи ŧɦái!”, Viên Vũ mắng xong liền tăng tốc chạy đi, sợ phía sau có quỷ đuổi theo.
“Này!”, Hàng Dục hét lên từ sau lưng cô.
Viên Vũ theo bản năng dừng bước, khẽ quay đầu lại.
Hàng Dục nheo đôi mắt đào hoa, mỉm cười hạnh phúc nói: “Tôi thật sự rất nhớ em đó!”
Viên Vũ hít một hơi thật sâu: “Mẹ nó, anh có bệnh thì đi uống thuốc, còn không thì chết quách đi, đồ biếи ŧɦái!”
Hàng Dục quay sang nói với tài xế: “Anh xem, cô ấy cũng rất nhớ tôi.”
Tài xế: “…”
Tài xế: “?”