Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 27: Tình Thân (2)

Trạc Mẫn đứng im nhìn tình hình trước mặt. Nếu không nhờ Thanh Chinh, có lẽ anh cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Nói cho cùng, cũng là vì trong map vượt ải không có quy tắc nhất định về việc người chơi có thể gϊếŧ hại nhau hay không. Do đó, khi mọi người tiến vào ải đều sẽ mang một loại tâm lý vừa đề phòng, vừa muốn lợi dụng đối phương.

Hay là chuyện người từ level năm trở lên có thể lập tổ đội với nhau để vượt ải, nhưng khi vào ải mọi người đều sẽ giả vờ như không quen biết, từ đó tiện cho việc hành động hơn rất nhiều.

Nhưng trong ải, có hai quy tắc bất thành văn phải luôn nhớ kỹ nếu không muốn tự hại mình hại người.

Thứ nhất là không nên tùy tiện ra tay sát hại người khác, bởi lẽ khi một người chơi chết đi thì những thứ như ma quỷ hay xác sống sẽ bắt đầu xuất hiện và cản trở những người chơi còn lại tìm ra manh mối. Tuy vậy, không có nghĩa là có người chết thì ma quỷ và xác sống mới xuất hiện, như đã nói ngay từ đầu thì không có quy định cụ thể về điều đó, nhưng có thờ có thiêng có kiêng có lành.

Thứ hai là không được gϊếŧ hại NPC, nếu không chế độ của ải sẽ bị thay đổi thành cấp độ địa ngục, khả năng các người chơi ôm nhau chết chùm là rất cao.

Trở lại với thực tại, sau một lúc cạnh khóe lẫn nhau thì sáu người cũng phân chia xong. Cá Trê và dì Ngọc sẽ đi cùng nhau, chú Tùng và Ổi Chua đều muốn hành động một mình, bất ngờ là Vy lại ngỏ ý muốn đi với Trạc Mẫn, thấy đối phương nhìn mình cười chúm chím bày tỏ thiện ý, anh cũng không tiện từ chối thẳng nên đành gật đầu đồng ý.

Khu phố này nằm trên một con đường thẳng, từ điểm đầu cho đến điểm cuối dài khoảng hai trăm mét. Dọc hai bên đường có công ty, nhà nghỉ, bệnh viện, sở cảnh sát, tạp hóa, chợ truyền thống, cửa hàng tiện lợi… nhìn tới lui đều thấy vô cùng đa dạng.

Vy cũng rất nghiêm túc quan sát xung quanh, nhưng qua một hồi, đối tượng quan sát của Vy lại trở thành Trạc Mẫn. Cô không hề che giấu, ngắm nhìn anh với ánh mắt tò mò.

"Có vẻ như ông không thích nói chuyện lắm hả? Tôi thấy ông cứ im từ đầu tới giờ."

Trạc Mẫn đảo mắt, vậy cô muốn nghe cái gì mới được? Nói anh ít nói thì cũng không hẳn, thiệt ra là anh chẳng biết nên nói gì, càng không muốn nói những lời thừa thãi nên cứ thế mà im lặng thôi.

Tuy là nghĩ vậy, Trạc Mẫn vẫn gật đầu cho có lệ, đáp qua loa rằng: "Tôi thích nghe hơn."

"Nên tôi mới chọn ông đó, chứ như thằng cha Ổi Chua thì thôi, mồm miệng vừa tục tĩu vừa chu ngoa."

"Bà có thể đi một mình mà."

Vy bĩu môi: "Không thích, có trai theo hộ tống mới oách xà lách chứ."

Trạc Mẫn không tiếp tục trả lời Vy, thế nhưng trong lòng anh đang mừng thầm. Được trở về với giới tính của mình thật tuyệt.

Một lúc sau, Trạc Mẫn và Vy phát hiện một cái bệnh viện ở gần bọn họ vẫn còn mở cửa.

"Xem ra nơi đây cũng như ngoài đời, ông nhìn coi, cấp cứu hai tư trên hai tư kìa. Vào trong thôi, gét gô."

Trạc Mẫn gật đầu, thái độ của anh đối với Vy khá là ôn hòa. Vì sau khi hai người đồng hành với nhau một thời gian ngắn, anh cảm thấy tính tình của Vy cũng khá là hoạt bát và hòa đồng, do đó anh đã giao tiếp bình thường với cô, còn trong lòng cô nghĩ cái gì, tạm thời anh không để tâm đến làm chi, dù sao thì anh vẫn luôn nâng cao cảnh giác với tất cả mọi người.

Lúc Trạc Mẫn và Vy đặt chân vào cửa lớn bệnh viện thì bị một tiếng hét to chặn lại.

"Đừng…"

Hai người nhìn nhau, không hề do dự chạy nhanh đến hướng của tiếng hét. Trạc Mẫn chau mày, nếu anh nghe không nhầm thì đó là tiếng hét của chú Tùng, để một người bình tĩnh như ông phải hét lên như thế, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi.

Khi Trạc Mẫn và Vy tới chỗ của chú Tùng thì những người khác cũng đã có mặt ở đó, mấy người mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Ít lâu sau, sáu người bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi chóng mặt của không gian. Dường như chỉ mới qua một cái chớp mắt, thế nhưng lúc này bầu trời đã biến thành ban ngày, trên đường phố thì tấp nập người qua kẻ lại, hơn nữa hai điểm đầu và cuối của khu phố còn được nới dài ra, phóng mắt nhìn xa xa, có vẻ như phạm vi hoạt động của người chơi đã trở nên vô hạn.

Vy đỏ mắt, mở miệng chửi to: "Đù má cái thằng ngu, tại mày gϊếŧ NPC nên ải bị biến thành cấp độ địa ngục bị thay đổi rồi đó. Mày có chán sống thì chết một mình đi, kéo theo mọi người chi vậy?"

Bấy giờ, Ổi Chua không còn dáng vẻ hung hăng như lúc đầu nữa, anh ta hơi cúi đầu, thất thần nhìn mặt đất.

Chưa đợi người khác lên tiếng, bỗng mặt đất dưới chân Ổi Chua xuất hiện vết nứt. Anh ta trừng to mắt, nghĩ mình nhìn nhầm nên đưa tay lên dụi mắt mấy lần, sau đó anh ta nhìn xuống mặt đất, lúc này vết nứt đã to ra, tiếng la hét của mọi người xung quanh cũng bắt đầu vang vọng.

Chú Tùng quát to: "Mọi người giữ mạng trước đã, có chuyện gì tính sau, tuyệt đối đừng đánh lẻ!"

Dứt lời, chú Tùng nhanh chân chạy thẳng phía trước. Sáu người không hề do dự chạy theo, ai nấy đều chạy nhanh hệt một vận động viên điền kinh, ngay cả dì Ngọc nhìn có vẻ nặng nề, chậm chạp vì thân hình nặng gần bảy mươi cân cũng chạy cực nhanh, quả là khi cận kề sinh tử thì mọi người đều sẽ bộc phát sức mạnh tiềm tàng.

Mặt đất nứt ra với tốc độ chóng mắt, từ những đường nhỏ cho đến những cái hố khổng lồ dần được hình thành, dẫu là những ngôi nhà nhỏ hay những tòa nhà chọc trời đều không thể trốn tránh khỏi số phận, đua nhau sập xuống ầm ầm.

Lúc này, loài người không khác gì một bầy kiến hôi đông đúc đang chen lấn nhau giành giật sự sống cho mình. Vừa phải tránh hố to dưới chân, vừa phải chật vật né những tòa kiến trúc đang vụn vỡ và rơi xuống với tốc độ tên bắn. Tiếng la hét, tiếng than khóc… trong thoáng chốc vang lên rợp trời, loài người hoàn toàn không có sức kháng cự với sự giận dữ của thiên nhiên.

"Nếu cứ chạy như vầy thì không kịp mất." Chú Tùng thở hồng hộc lên tiếng.

Những người khác cũng có cùng suy nghĩ với chú Tùng, từng hố đen đang không ngừng mọc lên ở phía sau bọn họ, nếu cứ chạy bằng đôi chân thì e rằng không thể thoát được.

Lúc sáu người đang suy nghĩ tới phát sầu thì tiếng trực thăng truyền đến màng nhĩ của bọn họ. Hai mắt sáu người sáng rực, ai nấy đều vô cùng vui vẻ ngước nhìn bầu trời.

Bấy giờ, một chiếc trực thăng quân sự đang tiến đến chỗ của bọn họ. Những người khác thấy vậy thì bắt đầu hò hét không ngừng, vào giây phút này, đây chính là sợi chỉ cuối cùng có thể cứu mạng họ. Nếu bỏ lỡ, thứ chào đón họ có gì ngoài con đường tử chứ?

Sáu người thấy mọi người xung quanh điên cuồng tới vậy thì nhất thời cảm thấy gian nan. Nếu chiếc trực thăng này đáp xuống đây, có lẽ sẽ bị chen tới ngộp thở, có chăng chiếc trực thăng đang có dự tính khác chứ không tới đây để cứu tất cả mọi người.

Y vậy, chiếc trực thăng không hề đáp xuống bên dưới, nhưng cũng không rời đi, cứ thế lơ lửng trên đầu đám người đang điên cuồng chen lấn và la hét bên dưới.

Từng giây trôi qua đều như một thế kỷ, hố to phía sau ngày càng gần, mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn, không cần xô đẩy nhau thì mọi người cũng khó lòng đứng vững.

Thấy chiếc trực thăng vẫn lơ lửng trên không, không hề có chút dấu hiệu gì là muốn cứu người. Từ đó, có người hóa sợ hãi thành giận dữ, chửi mắng đã đành, thậm chí còn lấy đất đá dưới chân mà ném lên trực thăng để trút bỏ sự giận dữ.

Trong hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn đó, tầm mắt của Trạc Mẫn bị một chiếc xe hấp dẫn, trong chiếc xe lật ngửa có một người đàn ông đang cố gắng thoát khỏi khốn cảnh. Trên hết, cả hành động và ánh mắt của ông ta đều thể hiện sự gấp gáp khác thường. Bấy giờ, chân trái của ông ta đang bị đè tới mức chảy máu, thế nhưng ông ta hoàn toàn không quan tâm đến nỗi đau mình đang phải chịu.

Điều quan trọng khiến Trạc Mẫn chú ý đến ông ta, là vì ông ta vừa cố gắng thoát khỏi xe, vừa nhìn lên trực thăng với ánh mắt đầy khát vọng. Mặc dù ông ta không thể nhìn thấy trực thăng trông ra sao, nhưng nhìn hành động gấp gáp của ông ta, dường như ông ta đang muốn thoát ra để leo lên chiếc trực thăng đó và rời khỏi đây.

Suy nghĩ đó vừa lóe lên, Trạc Mẫn không hề chần chừ âm thầm ra dấu cho năm người còn lại. Người đầu tiên nhận ra manh mối là chú Tùng; quả là người dày dặn kinh nghiệm, ông ta lập tức nhào tới cứu người đàn ông kia, không chút do dự sợ suy đoán của mình là sai.

Trong quá trình giải cứu, người đàn ông không hề che giấu, khẩn thiết nói rằng: "Tôi có vé tàu, tôi thật sự có vé tàu. Bây giờ trực thăng tới đây là để đón tôi, tôi sẽ không bỏ mọi người lại, tôi sẽ đền đáp món ân nghĩa này, mọi người mau cứu tôi với, tôi không nói dối đâu mà."

Đoán chừng ông ta đã bị không ít người từ chối cứu giúp, một phần vì không hiểu ông ta nói gì, một phần là vì không tin vào điều đó… mặc kệ là vì lý do gì, trông ông ta có vẻ rất tuyệt vọng vì lời nói của mình không được tin tưởng.

Sáu người nhìn nhau gật đầu, thế nhưng Trạc Mẫn cũng thấy được nụ cười nhếch môi mang vẻ khinh bỉ của chú Tùng, anh đoán rằng ông ta không hề tin vào lời nói của người đàn ông. Chuyện này anh từng nghe Thanh Chinh nói, ngay cả NPC cũng không thể tin tưởng, vì nên nhớ rằng chức năng của NPC có mười phần, trong đó sáu phần là cung cấp manh mối, còn bốn phần kia thì sẽ gây cản trở cho người chơi.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng sáu người chơi và người đàn ông đã thành công lên được trực thăng thông qua việc leo dây, tay ai nấy ít nhiều đều bị rớm máu, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Trạc Mẫn ngồi bệt xuống mà thở dốc, trực thăng không chần chừ nhanh chóng bay đi, tầm mắt anh lại bị cố định ở bãi chiến trường bên dưới. Ở đó, xác người chết do đạn bắn nhiều vô số kể, ấy đều là những người thèm không nghe lời cảnh báo của mấy người lính, liều mạng bám chặt lấy sợi dây được thả xuống vì muốn leo lên trực thăng, cuối cùng bị lính bắn hạ không chút nương tay.

Mọi thứ… đều bộc lộ ra sự chết chóc đến cùng cực. Đây là nơi mà con người có thể tồn tại được hay sao?

Trạc Mẫn không dời tầm mắt, mãi cho đến khi trực thăng bay xa vời, đám hỗn độn dưới kia chỉ còn là một chấm nhỏ thì anh mới bắt đầu suy nghĩ về bản thân, về hiện tại, về cách để tiếp tục sinh tồn.