Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 25: Hợp Tác

Trạc Mẫn mở to mắt nhìn hắn, anh hoang mang hỏi rằng: "Cái này… là làm gì vậy?"

"Đây là nhà của tôi, cô phải uống máu của tôi thì mới vào trong được."

Trạc Mẫn nhìn hắn, anh không do dự đi vào vòng tròn bảo vệ, nhưng thật sự là không thể bước vào trong, giống như có một bức tường nào đó đang tồn tại.

Bấy giờ, Trạc Mẫn mới há miệng đớp lấy đầu ngón tay đang chảy máu của người đàn ông. Anh ngậm ngậm, còn sợ không đủ máu để đi vào nên vươn lưỡi liếʍ đầu ngón tay mấy cái. Người đàn ông chau mày nhìn anh, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi uống máu người đàn ông, Trạc Mẫn đã có thể đi vào nhà, xung quanh ngôi nhà còn có rất nhiều cây cối dọc đường đi vào cửa chính, nào là cau, nào là mai, nào là chuối, nào là so đũa…

Trạc Mẫn không kiềm được, mở miệng khen rằng: "Ôi chao, nhà của anh đẹp quá. Tôi nhìn mà nhớ quê dữ."

Hai người di chuyển thẳng vào hàng ba, người đàn ông đi tới bộ ngựa gỗ ở gian giữa ngồi xuống, còn tiện tay rót cho Trạc Mẫn một tách trà; anh cũng không khách sáo mà bưng lên hớp một ngụm.

"Cảm ơn anh, này là trà dứa đúng không? Vị ngọt dịu dễ chịu thiệt đó."

Bấy giờ, người đàn ông mới cười một tiếng: "Không sợ tôi hạ độc à?"

Trạc Mẫn lắc đầu, đáp rằng: "Dựa vào thực lực của anh, nếu muốn gϊếŧ tôi thì cứ gϊếŧ quách luôn cho xong. Mắc giống gì phải đưa về nhà, rồi hạ độc vô trà chi cho phiền phức dữ vậy. Còn như anh có lòng tới mức đó thiệt, thì tôi không ngại bị trúng độc đâu; tôi cũng đâu có đánh lại anh."

Người đàn ông gật đầu: "Cũng là một kẻ thức thời, coi bộ chúng ta có thể hợp tác tốt với nhau à."

Nói đoạn, không đợi Trạc Mẫn hỏi thêm, người đàn ông tự giác giới thiệu bản thân, sau đó nói hết những điều cơ bản cho anh biết.

Người đàn ông tên là Thanh Chinh, hắn không nói rõ tuổi tác, chỉ nói mình đã hơn ba mươi.

Tiếp theo, Thanh Chinh nói sơ lược về những điều cơ bản ở thế giới này cho Trạc Mẫn nghe.

Mọi thứ ở thế giới này khá giống với thế giới game, từ cách sinh tồn cho đến khả năng của mỗi người. Thế giới này được phân chia làm hai khu vực, theo như lời Thanh Chinh nói thì mọi người đều gọi là bản đồ, hoặc gọi tắt là map.

Map đầu tiên cũng giống như phòng chờ của game thủ, cũng chính là ở chỗ này. Đây là nơi mọi người nghỉ ngơi và luyện tập. Nơi này chia thành hai thời điểm là ban ngày và ban đêm, ban ngày sẽ là thời gian an toàn, mọi người đều được bảo vệ, nếu bất kỳ ai ra tay tấn công người khác sẽ bị sét đánh, nhẹ thì bị thương, nặng thì tử vong, còn tùy vào mức độ ra tay của người đó mà nhận được hình phạt tương ứng. Chính vì ban ngày là thời gian an toàn, do đó tất cả những khả năng đặc biệt của mọi người như dị năng hay thần thú… đều sẽ bị vô hiệu hóa, không thể sử dụng.

Còn vào ban đêm chính là thời điểm loạn lạc nhất, mọi người sẽ bắt đầu luyện tập; cách thức luyện tập của mỗi người cũng không hề giống nhau. Có người thì tìm ma quỷ hoặc xác sống để chiến đấu và nâng cao thực lực; có người lại tìm người mới có cấp bậc thấp như Trạc Mẫn chẳng hạn để cướp bóc và gϊếŧ hại, trái ngược với sự an toàn của ban ngày thì vào ban đêm, khi gϊếŧ người có thể góp phần tăng cấp, đó cũng là lý do đám người kia bám riết Trạc Mẫn không tha, chung quy cũng là muốn gϊếŧ anh để tăng cấp.

Còn việc xây nhà thì cũng không khác gì so với những suy đoán của Trạc Mẫn, nhà càng to thì càng an toàn; đồng thời nếu có thần thú thì cũng cần nhà lớn để nuôi dưỡng, chuyện này Thanh Chinh nói từ từ anh sẽ biết rõ, không cần quá hiếu kỳ làm gì.

Vào ban đêm, con người có thể đập phá nhà của nhau, có thể chém gϊếŧ nhau, cướp bóc lẫn nhau; nhưng ma quỷ và xác sống sẽ không tấn công con người, trừ khi con người chủ động tấn công bọn chúng trước thì bọn chúng mới nhận định người đó làm mục tiêu và bắt đầu tấn công lại.

Còn ở map thứ hai chính là chốn sinh tử, đồng thời cũng là chỗ khiến mọi người thích thú. Tất cả những thứ như dị năng, thần thú, bảo vật, vũ khí, pháp bảo… đều được tìm thấy ở map thứ hai. Tìm được cái gì và có thể sử dụng hay không, thì phụ thuộc vào khả năng, vận may và level của mỗi người.

Trong map thứ hai, mỗi người đều sẽ phải vượt ải để giữ mạng. Nếu thua thì game over, nhận được một vé tử vong, còn thắng sẽ có thể trở về map đầu tiên để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho lần vượt ải tiếp theo.

Trong quá trình vượt ải đó, mọi người vừa phải tìm cách để chiến thắng; vừa phải tự vào vệ bản thân trước vô số nguy hiểm, mà vô số nguy hiểm đó bao gồm ma quỷ, xác sống hay thậm chí là con người; vừa phải tranh thủ thu thập bảo vật… dĩ nhiên, những người không đủ khả năng sẽ bị loại.

Nghe tới đây, Trạc Mẫn chau mày hỏi rằng: "Mục đích là gì? Mục đích của mọi người ấy, điểm cuối sẽ ra sao? Mọi người có biết điều đó không?"

Thanh Chinh cười giễu: "Mục đích cái giống gì; đơn giản là sau khi chết, bọn họ lại phát hiện mình chưa thật sự chết đi, có thể tới được thế giới này, tiếp tục tranh giành mạng sống, trở nên mạnh mẽ hơn để giẫm đạp kẻ khác, được mọi người kiêng dè, nịnh bợ và kính sợ, nên bọn họ cứ tiến tới phía trước thôi."

Trạc Mẫn mân mê trái tai, rồi nói thầm rằng: "Đúng là thế giới của du͙© vọиɠ."

Thanh Chinh vỗ tay, đôi môi mỏng nhếch lên: "Không sai, chính là vậy đấy."

Thanh Chinh vừa dứt lời thì tiếng thét xé lòng vang lên. Hai người nhìn nhau, Trạc Mẫn xoay người đi ra ngoài, anh đứng chỗ hàng ba nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, cách vòng tròn bảo vệ nhà Thanh Chinh không xa xảy ra một cảnh tượng man rợ. Bốn người đàn ông đang thay phiên nhau cưỡиɠ ɧϊếp một cô gái, điều đáng nói là cô gái đó trông rất non trẻ, thoạt nhìn hệt như một cô bé chưa tròn mười tám tuổi. Thấy cô gái la hét, đám người đó càng hưng phấn, có kẻ còn cười to cổ vũ cô gái hãy hét to lên.

Hai tay Trạc Mẫn siết chặt lại thành hai nắm đấm, ngay lúc anh tính đi ra thì nghe tiếng của Thanh Chinh: "Ê, cô tính làm gì đó? Đừng nói với tôi là cô tính ra đó cứu người nha?"

Trạc Mẫn mím môi, anh day lại nhìn Thanh Chinh. Ánh mắt của anh tràn đầy sự không cam lòng.

Thanh Chinh bật cười trào phúng: "Hồi nãy mới khen cô xong, mà hình như tôi khen nhầm rồi thì phải. Giờ cô ra đó nhắm làm được gì, cô nói tôi nghe coi? Mới có cấp một mà bày đặt nổi máu anh hùng hả?

Bộ cô quên tôi đã nói gì à? Những người tốt bụng, tay không dính máu thì chẳng bao giờ xuất hiện ở đây đâu, họ lên thiên đường cả rồi. Ở đây, chỉ có những kẻ tán tận lương tâm, gϊếŧ người không gớm tay mà thôi. Cô đừng có bị vẻ bề ngoài của nó gạt!"

Nghe những gì Thanh Chinh nói, Trạc Mẫn bỗng chốc giật mình. Không những Thanh Chinh đã nói với anh, mà ngay cả hệ thống cũng từng nhắc nhở anh về chuyện đó rồi. Những người ở thế giới này, không có ai là không mang tội ác đầy người, ngay cả anh cũng đã gián tiếp hại chết một cô gái ngây thơ đấy thôi. Do đó, cô gái kia đâu thể nào chưa đủ mười tám tuổi được.

Bất chợt, tình hình bên ngoài thay đổi một trăm tám mươi độ. Bốn tên đàn ông kia đang đắc chí, giờ bỗng cứng đơ người mà ngã ngang, sau đó sùi bọt mép rồi giãy đành đạch dưới đất như cá mắc cạn. Nhưng giãy chẳng được bao lâu, chưa tới mười giây sau đã đồng loạt tắt thở, hai mắt mở to đăng xuất khỏi thế giới này.

Bấy giờ, trên đầu cô gái trẻ xuất hiện một dòng chữ Level 7 màu tím, khoảng năm giây sau lại biến mất.

Thanh Chinh chặc lưỡi: "Kịch hạ màn rồi."

Trước khi quay người đi vào nhà, Trạc Mẫn còn thấy cô gái đó đang rất vui vẻ, nhảy chân sáo rời đi.

Thanh Chinh ngồi xuống bộ ngựa gỗ, nhìn Trạc Mẫn mà lắc đầu: "Coi bộ cô vẫn còn nhân tính hả? Nhưng thứ đó không giúp được gì cho cô đâu, ở chỗ này, nó chính là thứ giúp cô chết nhanh hơn đấy."

Trạc Mẫn nhìn Thanh Chinh chằm chằm: "Còn anh thì sao?"

Câu hỏi này khiến Thanh Chinh đứng hình khoảng chừng năm giây, sau đó hắn mỉm cười ý nhị với anh và đáp rằng: "Cô đoán xem."

Bấy giờ, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Trạc Mẫn xoa xoa thái dương, hạ giọng hỏi rằng: "Tôi phải làm gì để trả ơn cho anh?"