Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 22: Làng Quê Thanh Bình

Trước khi từ biệt hệ thống, Phó Trạc Mẫn có hơi e dè đặt câu hỏi: "Liệu… liệu tao có thể trở về hình dáng người nam được không?"

Hệ thống cười hề hề với anh, không nhanh không chậm đáp rằng.

[Đoán xem!]

Sau đó, Phó Trạc Mẫn lập tức chìm vào hôn mê, trước khi hoàn toàn bị mất ý thức, anh còn nghe được những lời dặn dò của hệ thống văng vẳng bên tai.

[Ở thế giới đó rất nguy hiểm và nhiều phép tắc, tôi không thể xuất hiện ở đó được nên anh hãy tự bảo trọng. Nếu anh thành công thì chúng ta gặp lại, còn không thì… anh nên nhớ, anh chỉ có một mạng thôi, lần này không còn cơ hội nào nữa đâu, anh nhớ bảo trọng nhé.]

---

Khi Trạc Mẫn dần có ý thức trở lại, anh lập tức mở to mắt quan sát quang cảnh xung quanh. Bấy giờ, anh đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt, khung cảnh bốn bề vắng lặng, trời trong cao vời vợi, sông nước dập dìu làm cho bầu không khí mát rượi, bốn phía thấp thoáng bóng người.

Trạc Mẫn chau mày, đây là phong cảnh ở miền quê mà, sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ… thế giới đầy nguy hiểm và nhiều phép tắc trong lời của hệ thống là thế này sao?

Ngay lúc Trạc Mẫn còn đang hoang mang, một đoạn nhạc nhẹ nhàng bất ngờ vang lên. Khung cảnh đang yên ả tức thì trở nên nhốn nháo, mọi người đua nhau chạy tới một con sông lớn phía xa.

Mặc dù không hiểu chuyện gì, thế nhưng Trạc Mẫn cũng lồm cồm ngồi dậy tính chạy theo mọi người để thám thính tình hình. Đúng lúc anh định đứng dậy, có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Còn ngồi ngây ra làm gì vậy, sao không đứng lên chạy theo người ta đi."

Trạc Mẫn ngồi dậy, ngoảnh lại nhìn người đàn ông đứng phía sau mình. Hắn cao chừng mét chín, tuy người khá gầy nhưng không hề ốm yếu mà trông có vẻ rất săn chắc và khỏe mạnh; ngũ quan như tạc, khuôn hàm góc cạnh, môi mỏng hình trái tim, mũi cao dọc dừa, hai mắt sâu như diều hâu khiến cho người đối diện phải dè chừng.

Trạc Mẫn hơi chau mày, nhưng anh không muốn so đo. Dù sao anh cũng là người mới lạ nước lạ cái, người ta không hại anh mừng chứ nói chi là giúp đỡ, mà người này có vẻ như đang có ý tốt muốn nhắc nhở anh thì phải.

Nghĩ vậy, Trạc Mẫn gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Vừa dứt lời, Trạc Mẫn lập tức cảm thấy đau đầu, tiêu đời rồi, cái giọng nhão nhẹt như muỗi kêu như này… anh lại phải tiếp tục mang thân nữ!

Nhưng Trạc Mẫn cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, anh nén đau thương quay đầu chạy đi về phía mọi người, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, đâu phải anh chưa từng mang thân nữ, cuối cùng vẫn phải sống tiếp thôi.

Trước khi Trạc Mẫn chạy về phía xa, anh nghe được lời dặn ngắn gọn của người đàn ông: "Nhanh cái tay lên."

Khi Trạc Mẫn chạy tới con sông lớn thì mọi người đã lội hết xuống sông, ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt cảnh giác và ganh đua. Anh không kịp nghĩ nhiều, lập tức đi tới ven sông để tìm đường xuống.

Lúc Trạc Mẫn vừa chạm chân xuống nước thì tiếng nhạc du dương kia cũng vừa dứt. Bấy giờ, anh cảm nhận được có thứ gì đó cọ cọ vào chân mình.

Trạc Mẫn cả kinh, theo bản năng tính hét lên một tiếng. Nhưng anh chưa kịp hét lên thì một người đàn ông đã nhào tới, anh ta nhanh nhẹn vô cùng, vươn tay chộp xuống chân anh. Chưa đầy ba giây sau, trong tay người đàn ông xuất hiện một viên ngói, mà chân anh cũng không còn cảm nhận được thứ kia nữa.

Người đàn ông cười ha hả, há to miệng nuốt trọn miếng ngói. Kỳ lạ thay, miếng ngói vừa cứng vừa to quá miệng anh ta lại trôi tuột vào miệng anh ra rồi biến mất chẳng thấy tăm tích đâu.

Trạc Mẫn mở to hai mắt, miệng cũng há hốc kinh ngạc, chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh phóng mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang hăng hái nhặt đồ rồi bỏ vào miệng, thậm chí còn vì tranh giành một món đồ nào đó mà chửi mắng, đánh đập nhau không thương tiếc.

Dù cho Trạc Mẫn vô cùng kinh ngạc với những chuyện đang diễn ra, thế nhưng anh là người có khả năng thích nghi không tồi, ngay cả chuyện xuyên tới thế giới tu tiên, chịu bao đắng cay tủi nhục, đêm đêm đều phải ăn đồ ôi thiu để duy trì sự sống; so ra, chuyện này đâu có xá chi.

Nghĩ vậy, Trạc Mẫn cũng không quan tâm nhiều nữa, anh nhanh tay mò mẫm dưới nước, chỉ cần bên dưới đáy sông xung quanh chỗ anh đứng có thứ gì xuất hiện, anh lập tức tóm chặt lấy rồi bỏ vào miệng; những thứ đó vô cùng đa dạng, từ tấm gỗ, cái ghế, cái bàn, cái gương, cho đến cây cột,... chỉ cần anh nhặt lấy bỏ vào miệng thì tất cả đều sẽ biến mất ngay lập tức, giống như đã trôi tuột vào trong bụng của anh rồi.

Trong quá trình nhặt đồ, Trạc Mẫn cũng va chạm với không ít người. Mọi người thấy anh nhỏ nhắn trong vóc người yểu điệu thì rất xem thường, cứ thế vươn tay đoạt đồ không hề kiêng dè gì cả. Nào ngờ đâu, anh xoay người làm vài đường cơ bản khiến bọn họ chưng hửng, có người còn bị anh đá cho đứng không vững mà nhào đầu xuống sông. Qua trận đôi co chóng vánh ấy, mọi người đều không dám xem thường anh nữa, vì vậy quá trình thu thập của anh diễn ra khá suôn sẻ.

Nhưng Trạc Mẫn cũng hơi u sầu, so với những người đàn ông cao to xung quanh thì anh chỉ cao tới nách bọn họ mà thôi, dù anh chưa nhìn thấy rõ vẻ bề ngoài của mình ra sao, nhưng đoán chắc vừa thấp bé vừa gầy ốm; anh nhìn cánh tay mảnh khảnh trơ xương, gầy đến mức lộ cả gân xanh thì thái dương giật giật không ngừng.

Khoảng mười phút sau, tiếng nhạc du dương lại vang lên. Trạc Mẫn nheo mắt nhìn xung quanh, sau khi tiếng nhạc cất lên thì mọi người trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, ai nấy đều dồn sức tranh đoạt đồ vật, giống như sắp ăn thịt nhau đến nơi; mà Trạc Mẫn để ý thấy được, đồ vật xuất hiện dưới đáy sông dần ít đi, có nhiều người còn lặn luôn xuống dưới để thu thập chứ không chờ nó tự nổi lên mặt nước nữa.