Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 20: Cái Chết Lãng Xẹt

Đêm tối, đúng là một thời điểm thích hợp để làm những việc mờ ám, chẳng hạn như là… ám sát người khác.

Trên người Phó Minh Tố là một bộ hắc y, gương mặt nàng ta cũng được che giấu kín kẽ sau lớp khăn mỏng, hai chân nàng ta nhẹ hẫng, nhanh chóng di chuyển như bay trên mái nhà.

Đến một tòa nhà nọ, Phó Minh Tố dừng bước, lẻn ra phía sau, âm thầm đi vào bên trong bằng đường cửa sổ.

Không sai, đây chính là quán trọ mà Phó Trạc Mẫn đang nghỉ ngơi. Bấy giờ, y còn đang xếp bằng trên giường, dốc sức tu luyện.

Thế nhưng không lâu sau, Phó Trạc Mẫn đột ngột mở mắt ra, vì y vừa cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt đang nhắm vào mình.

Bên ngoài cửa, Phó Minh Tố nheo mắt nhìn gian phòng số chín, gương mặt mang theo đầy oán hận và sự tàn nhẫn, nàng ta không hề chần chừ, nhanh nhẹn chọc thủng lớp giấy dày trên cửa sổ, thổi khói độc vào bên trong.

Ở bên trong, Phó Trạc Mẫn lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng ứng phó với tình hình nguy cấp lúc này. Thế nhưng, bấy giờ y bỗng cảm nhận được một cơn đau nhói, sau đó ý thức của y dần trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, ý thức của y mới trở nên rõ ràng hơn, đồng thời phát hiện bản thân đã đến một nơi xa lạ nào đó.

Bốn bề đều là một mảnh trắng xóa, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Phó Trạc Mẫn chau mày, trong lòng hoang mang vô cùng.

[Ký chủ ơi là ký chủ, hết thật rồi, hết thật rồi!]

Đây là lần đầu tiên Phó Trạc Mẫn cảm nhận được sự gấp gáp của hệ thống qua giọng nói vô cảm của nó.

"Hệ thống đấy à? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"

[Hừ, ký chủ còn hỏi tôi? Hỏi tôi á?]

Bấy giờ, trước mặt Phó Trạc Mẫn xuất hiện một màn hình lớn, trên đó đang chiếu lại sự việc Phó Trạc Mẫn vừa trải qua.

Hóa ra là lúc y đứng lên để tránh khói độc đã giẫm phải vỏ chuối dưới sàn, đập đầu lên cạnh giường, máu bay tung tóe rồi đi đời nhà ma; không đợi ai ra tay cả, y đã tự tay kết liễu mình rồi.

"Trời đất…"

[Còn kêu trời với chả kêu đất gì nữa chớ, lần đầu tiên tôi gặp ký chủ vô dụng như anh luôn đó, làm ăn gì mà sống nhăn. Cứ như vậy thì bảng thành tích của tôi sẽ thấp lè tè cho coi, nào còn dám mong chờ gì tới thưởng cuối năm nữa, chán không tả được.]

Phó Trạc Mẫn đứng im thin thít, không dám nói nửa lời, cúi đầu xuống hệt như một đứa trẻ đang bị la mắng; căn bản là lời nói của hệ thống không hề sai, cái chết của y thật sự quá ngớ ngẩn.

Ít lâu sau, dường như hệ thống đã mắng đủ rồi, ngó thấy Phó Trạc Mẫn không hề lên tiếng cãi cọ nửa lời thì tâm trạng cũng dần được cải thiện.

[Thôi, mọi chuyện cũng đã rồi, mặc dù tôi cảm thấy vô cùng thất vọng về anh, nhưng nói ra thì cũng là cái duyên cái phận nên chúng ta mới gặp nhau, dẫu ra sao, tôi cũng không nên chì chiết anh nữa để làm gì, lúc nãy là do tôi không kìm chế được cảm xúc, thành thật xin lỗi.]

Phó Trạc Mẫn lắc đầu, vuốt vuốt tóc vài cái, trông thần thái rất là uể oải: "Không sao, mày nói đúng mà, tao đúng là quá vô dụng. Quá tam ba bận, làm quái nào mà còn cơ hội lần thứ ba chứ, chết đi cũng đáng lắm."

Hệ thống im lặng một hồi rồi nói một câu khiến Phó Trạc Mẫn sửng sốt.

[Thực ra thì vẫn còn cơ hội lần thứ ba đấy!]

"Sao? Vẫn còn cơ hội lần thứ ba ư?"

[Không sai, để tôi nói cho anh biết, thực ra…]

Những gì hệ thống nói khiến Phó Trạc Mẫn vô cùng bất ngờ, hóa ra hệ thống không phải vô duyên vô cớ mà có.

Trong một vũ trụ có vô lượng thế giới và dĩ nhiên, không phải chỉ có một vũ trụ. Ở mỗi vũ trụ khác nhau, mỗi không gian khác nhau, mỗi thế giới khác nhau đều có những nền văn minh khác nhau…

Khi một hành tinh đạt đến đỉnh cao của nền văn minh thì sẽ có nguy cơ bị lụi tàn, sau đó lại bắt đầu từ con số không, quy luật thành - bại cứ chuyển động không ngơi nghỉ.

Thế nhưng trong vô lượng vô số hành tinh ấy, có không ít hành tinh nhận ra và tìm cách để chống lại quy luật thành - bại, hành tinh của hệ thống cũng vậy.

Vì không muốn sự phát triển bị lụi tàn và hủy diệt, cho nên mọi người đã tìm cách để duy trì sự hưng thịnh. Từ đó, vô số hệ thống được tạo ra, phiêu dạt khắp vô lượng vô số hành tinh khác để làm nhiệm vụ, nhằm hấp thụ được năng lượng "thành tựu tuyệt đối", sau đó dùng nguồn năng lượng dồi dào ấy để duy trì sự hưng thịnh cho hành tinh của họ.

"Chà, nếu vậy thì chắc hành tinh của mày phải tiên tiến lắm mới làm được như vậy."

[Tất nhiên là vậy rồi, nghe qua thì khá đơn giản nhưng thực tế lại không hề đơn giản như vậy. Vì song song với việc thu thập năng lượng cho mình, chúng tôi còn phải tính toán rất kỹ lưỡng để không phá hủy sự cân bằng của các hành tinh khác. Nếu không, hậu quả khôn lường.]

Phó Trạc Mẫn chau mày: "Nếu nói vậy thì phải phủ nhận sự tồn tại của thế giới tâm linh ư? Vì khoa học kỹ thuật phát triển đến đỉnh cao như thế rồi, do đó Diêm Ma La Già hay Chúa Trời, Bồ Tát gì đó đều không tồn tại ư?"