Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 16: Ghi Danh Thành Công

Ngay lúc Phó Trạc Mẫn định đáp lời hai nữ nhân kiêu căng kia thì có một ông lão râu tóc bạc phơ bước đến: "Có chuyện gì xảy ra mà lại náo loạn như vậy?"

Phó Trạc Mẫn nhìn qua, tuy rằng ông lão này mặc một bộ y phục bằng vải thô, thế nhưng khí chất lại không tầm thường. Hiển nhiên, đây chính là loại khí chất thong dong của cường giả.

Không đợi Phó Trạc Mẫn đáp lời, hai nữ nhân kia liền nhanh nhảu cáo trạng: "Ngài là quản sự đúng không? Đến đúng lúc lắm. Tên ăn mày này dám tới Quảng trường Túc Tri gây rối đấy, ngài mau đuổi nàng ta ra bên ngoài đi."

"San thiếu nói không sai. Là nàng ta tự gây rối, dựa vào thân phận của San thiếu mà muốn để ý tới nàng ta sao? Quản sự mau đuổi người đi, nếu không lại khiến cho Quảng trường Túc Tri bị ô uế vì nàng ta đó."

[Ông lão đó là quản sự của cuộc thi này, đồng thời cũng là người của Hoàng thất.]

Phó Trạc Mẫn âm thầm hiểu rõ, hóa ra là vậy nên hai nữ nhân hung hăng trước mắt y mới hạ giọng, tỏ ra kính trọng ông ấy: "Thưa lão tiền bối, hai nữ nhân này đúng là ăn nói hàm hồ, người chết cũng bị hai nàng ta nói thành người sống rồi. Rõ ràng là vãn bối đến trước, cũng đứng vào trong hàng trước, thế nhưng hai nàng ta từ đâu xông tới, không những cướp chỗ của vãn bối mà còn không hề có phép tắc, luôn miệng thốt ra những lời nhục mạ người khác."

"Này, đồ ăn mày, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Cẩn thận ta xé toạc cái miệng của ngươi ra."

Phó Trạc Mẫn lắc đầu, chặc lưỡi vài tiếng ra chiều tiếc nuối: "Ngươi có học không vậy? Nói chuyện vừa thô lỗ lại vừa chanh chua. Sau này có nam nhân nào dám gả vào nhà ngươi chứ!"

"Ngươi…"

"Các vị xin dừng lại. Ý của các vị là, ai nấy cũng đều cảm thấy đối phương sai đúng không?" Ông lão chậm rì rì hỏi, ánh mắt lại nhìn Phó Trạc Mẫn thêm vài lần.

Phó Trạc Mẫn lắc đầu: "Tiền bối chớ nói vậy, không phải vãn bối cảm thấy đối phương sai mà rõ ràng bọn họ chính là kẻ gây rối. Lại nói, chuyện này cũng không có gì khó. Nếu hai ngươi đã nói vậy, thế thì nên cùng nhau phát thệ đi. Mọi người xung quanh có thể không nhìn rõ chuyện gì đã diễn ra, lão tiền bối đây vừa xuất hiện cũng không rõ thực hư thế nào. Nhưng trong lòng của đương sự như ta và hai ngươi mà nói, ai nấy đều hiểu rõ mọi chuyện. Mà Thiên Đạo bên trên lại càng rõ ràng hơn. Do đó, hiện tại phát thệ là được. Phát thệ rằng nếu bản thân nói sai sẽ bị trời đất tru lục, trọn đời trọn kiếp không thể nào tu luyện được nữa, trở thành một phế nhân."

Ông lão âm thầm cười một tiếng, nữ nhân này quả thật quá độc. Không nói thì thôi, vừa mở lời liền nói đúng trọng tâm. Ban nãy, ông đứng bên trên thấy nàng bị sỉ nhục như vậy, đồng thời không muốn hai nữ nhân kia càng náo càng loạn nên mới ra mặt. Nào ngờ nàng không hề khốn đốn, hóa giải mọi chuyện rất nhẹ nhàng. Xem ra là ông đây lo bò trắng răng rồi.

Hiển nhiên, nơi dị giới này không có một ai là không kinh sợ Thiên Địa. Lời thề cũng không phải chỉ nói cho vui như ở thời hiện đại, mà một khi đã dùng máu phát thệ thì nhất định phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói ra, kết cục còn đến nhanh hơn là nhân quả báo ứng.

Hai nữ nhân nghe Phó Trạc Mẫn nói vậy lập tức im miệng, căn bản là không dám tiếp tục nói lung tung. Nên biết, trở thành phế nhân đồng nghĩa với việc cả đời này coi như bỏ. Ở dị giới này, tu luyện không khác gì sinh mệnh của mỗi người, trong lòng hai người thừa biết ai đúng ai ai, nào dám hó hé thêm nửa lời.

Cuối cùng, hai người đành hậm hực đi sang hàng khác, trước khi rời đi còn nhìn chằm chằm Phó Trạc Mẫn, ánh mắt thập phần ngoan độc: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, thù này không báo thì tiểu gia đây không phải là San Chân."

[San Chân là nữ nhi của Chưởng môn phái Diện Ma - một môn phái chuyên bán tình báo để kiếm bạc. Ở đại lục La Bách này rất có tiếng tăm, ai nấy đều phải gọi nàng ta một tiếng San thiếu. Vì cuộc thi này là do Hoàng thất tổ chức, mọi sự đều lấy công bằng làm chính nên nàng ta không thể đi cửa sau, do đó đành phải ngoan ngoãn chạy đến xếp hàng. Người bên cạnh nàng ta là hộ vệ thân cận của nàng ta, được nàng ta ban cho cái tên San Phân.]

Đúng là vật hợp theo loài. San Chân hung hăng, nganh ngược như vậy, San Phân đi theo bên cạnh nàng ta, quả nhiên cũng không khác biệt là bao.

Một đợt gợn sóng qua đi, mọi người đều dời sự chú ý trở về việc ghi danh. Vì thời gian ghi danh chỉ diễn ra duy nhất một ngày, nhưng người đến lại đông vô kể, do đó tốc độ làm việc của các quản sự không hề chậm, Phó Trạc Mẫn xếp hàng chưa bao lâu thì cũng tới lượt y.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Mười bốn tuổi."

Phó Trạc Mẫn vừa dứt lời, quản sự liền ra dấu cho y đặt tay lên một khối đá màu đen. Phó Trạc Mẫn đặt tay lên không lâu, bên trong viên đá lại hiện lên con số mười bốn nho nhỏ khiến y không khỏi kinh ngạc. Hóa ra còn có thể kiểm chứng độ tuổi theo cách này, thế giới tu luyện quả thật cũng không phải tầm thường.

[Đó là Huyền Thọ thạch, là một loại đá dùng để kiểm tra độ tuổi.]

"Hoàn thành giai đoạn kỳ huyền chưa?"

"Đã hoàn thành."

Bấy giờ, quản sự trực tiếp bắt lấy tay Phó Trạc Mẫn, nắm thật chặt: "Vận dụng thần lực đi."

Phó Trạc Mẫn gật đầu, ngưng thần bắt đầu vận dụng thần lực. Thần lực ở bốn phương tám hướng liền bay cuồn cuộn không ngừng, tất thảy đều tập trung xung quanh người y, dường như muốn dệt thành một bộ áo giáp rắn chắc.

Quản sự không khỏi kinh ngạc, ánh mắt lập tức tập trung lên người Phó Trạc Mẫn, hiển nhiên là bà ta không ngờ y mới mười bốn tuổi lại có thể hoàn thành giai đoạn kỳ huyền.

Vì từ sớm đến giờ, có không ít người thực lực chưa đủ đến đây ghi danh, chính là ôm loại suy nghĩ cầu may, mong rằng có thể dối gạt quản sự để vượt qua khảo hạch. Do đó khi nghe Phó Trạc Mẫn nói, quản sự không hề để tâm. Nhưng nay, sau khi khảo hạch thì bà ta đã rõ, Phó Trạc Mẫn thật sự là người có thực lực.

Mặc dù giới hạn độ tuổi tham gia cuộc thi là từ mười ba đến mười tám tuổi, thế nhưng người đến đây ghi danh, trẻ nhất cũng mười sáu tuổi trở lên.

Mấy năm qua đi, hiếm hoi lắm mới có một người mười lăm tuổi xuất hiện. Ví như hôm nay, có Đại tiểu thư của Phó tộc mười lăm tuổi đến ghi danh. Vốn quản sự nghĩ rằng, Đại tiểu thư Phó tộc chính là người trẻ nhất trong năm nay, nhưng không ngờ hiện tại lại xuất hiện một người mới mười bốn tuổi.

Hơn nữa, Đại tiểu thư Phó tộc tuy đã hoàn thành giai đoạn kỳ huyền, nhưng khi kiểm tra, quản sự thấy được nàng ta chỉ mới đột phá mà thôi. Nói về độ thuần thục khi điều khiển thần lực thì Phó Trạc Mẫn đây đã sớm bỏ xa nàng ta cả vạn dặm.

Buổi ghi danh diễn ra từ lúc sáng sớm, nhưng cho dù là những người mười tám tuổi đến đây ghi danh đi chăng nữa, cũng không có bất cứ một ai triệu hồi được một mảnh thần lực dày đặc thế này.

Hiển nhiên là dị tượng Phó Trạc Mẫn gây ra khiến mọi người xung quanh hút một ngụm khí lạnh. Ai nấy đều bị thực lực của Phó Trạc Mẫn làm cho kinh ngạc, nhìn y nhỏ nhắn như vậy, cao lắm là được bao nhiêu tuổi chứ? Nhưng tốc độ tu luyện lại khiến người khác phải đỏ mắt mà nhìn.

Bấy giờ, Phó Minh Tố đứng ở phía xa xa nhìn một màn bên này, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ nàng ta khó có thể hoàn thành giai đoạn kỳ huyền, nhưng vì cuộc thi tuyển chọn ngày càng đến gần, Phó Minh Tố không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nàng ta muốn đoạt được danh tiếng, trở về Phó tộc trừ khử Phó Trạc Mẫn để lấy được cái danh Đích nữ. Đồng thời thuận lợi cưới được ý trung nhân.

Vì vậy, Phó Minh Tố đã dốc hết lời lẽ cầu xin thân mẫu để bà chịu mở túi tiền, mua về vô số kỳ đan diệu dược để hỗ trợ nàng ta tu luyện. Sau một thời gian ngắn điên cuồng tu luyện, cũng vì nhận được sự hỗ trợ của những thứ đại bổ kia nên Phó Minh Tố mới thành công đột phá giai đoạn kỳ huyền. Sau đó nàng ta liền gấp rút lên đường, sợ lỡ mất thời gian ghi danh.

Ban nãy, lúc ghi danh, Phó Minh Tố cố ý nói lớn tiếng một chút. Vì vậy, không chỉ quản sự mà ngay cả những người khác cũng ngước nhìn nàng ta với vẻ mặt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ hận, điều đó khiến Phó Minh Tố rất thỏa mãn. Nay, nàng ta lại thấy một kẻ khố rách áo ôm đang đoạt mất nổi bật của nàng ta, tất nhiên là Phó Minh Tố liền tức điên.

Phó Minh Tố hung hăng nghiến răng, nhã ý muốn trụ lại Quảng trường Túc Tri để xem xét đối thủ cũng bay biến đâu mất. Nàng ta giận cá chém thớt không chút lưu tình mà đẩy ngã nha hoàn, sau đó hậm hực rời đi, trong lòng thầm nhủ ngày mai nhất định sẽ cho kẻ khố rách áo ôm kia biết tay.

Bên này, Phó Trạc Mẫn cũng cảm nhận được ánh mắt âm độc của Phó Minh Tố, thế nhưng khi y quay người nhìn sang đã không thấy người đâu, vì vậy y cũng không tiếp tục để tâm.

Bấy giờ, quản sự thông báo y đã thông qua khảo hạch, ghi danh thành công. Cuộc thi có tất cả ba vòng, vòng loại, vòng trung và vòng cuối. Ngày mai sẽ diễn ra vòng loại.

Phó Trạc Mẫn gật đầu, nói đa tạ với quản sự. Lúc này, quản sự bỗng bày ra thần sắc kỳ quái mà thăm hỏi Phó Trạc Mẫn: "Ngươi… họ Phó này của ngươi, có phải là người của Phó tộc ở thành Huyễn Quán không?"

Phó Trạc Mẫn cũng không có ý định giấu giếm, y thoải mái gật đầu: "Không sai. Ta chính là người của Phó tộc ở thành Huyễn Quán. Thân mẫu của ta là Phó Bạch Cơ."