Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 7: Tiến Hành Tu Luyện

Sau hai ngày nghỉ ngơi, sức lực y đã dần khỏe khoắn trở lại, Phó Trạc Mẫn lập tức trèo tường ra khỏi phủ, muốn mua chút ít đồ cần thiết.

Trước tiên y mua một bộ y phục bình thường, sau là mua một bình đựng nước, mua thêm mấy chục khối lương khô để dành ăn qua ngày.

Bề ngoài Phó Trạc Mẫn quá nhếch nhác, không tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn ngó, hơn nữa vì không có nước, lâu lâu mới tắm một lần nên mùi trên người không hề dễ ngửi, dẫn đến một trận chỉ trỏ, thậm chí là mắng nhiếc trên phố.

Phó Trạc Mẫn vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể mau chóng mua đồ rồi trở về tiểu viện hoang vu của mình để tránh gặp phải chuyện phiền hà.

Đây là ngày đầu tiên từ khi xuyên đến đại lục La Bách, Phó Trạc Mẫn không cần ăn đồ ôi thiu, có thể ăn vào buổi sáng, quả thật là mừng đến lệ nóng quanh tròng. Tuy hiện tại chỉ nhai lương khô, nhưng bấy giờ đối với y, khối lương khô này ngon hơn bất cứ thứ gì.

Sau khi gặm xong khối lương khô, Phó Trạc Mẫn lấy quyển sách tu luyện thần lực ra bắt đầu đọc kỹ lại lần nữa.

Quyển sách này, y đã đọc rất nhiều lần, nhưng có vẻ cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, cho dù y có làm theo hướng dẫn bên trong thì cũng không có gặt hái được gì.

Đương nhiên là Phó Trạc Mẫn không hề bỏ cuộc, sáng nay sau khi ăn uống xong y lại bắt đầu mở quyển sách ra đọc, đọc kỹ càng một lượt rồi bắt đầu thực hành.

Cũng may thay, vì khi trước Phó Sích từng đặt hy vọng trên nguyên thân nên đã dạy nguyên thân biết đọc biết viết. Do đó, Phó Trạc Mẫn nhờ vào ký ức của nguyên thân mới có thể đọc hiểu những ký tự trên sách, nếu không thì đám chữ tượng hình này nhất định sẽ khiến cho y ngu người luôn.

Quyển sách tu luyện thần lực này cũng không phải thứ đồ vật hiếm lạ gì, thậm chí người nào được trưởng bối tự thân hướng dẫn còn cặn kẽ hơn quyển sách này nhiều.

Nhưng hiện tại, đối với kẻ tự mày mò như Phó Trạc Mẫn thì quyển sách này rõ ràng là vô cùng quan trọng. Mà hiển nhiên là Mị Nguyệt hiểu rõ việc đó nên mới đưa quyển sách này cho y, điều đó khiến Phó Trạc Mẫn vô cùng cảm kích.

Quyển tu luyện thần lực này gồm có ba phần. Phần thứ nhất tên là nhập môn, hướng dẫn về cách cảm nhận thần lực xung quanh, sau đó hấp thu thần lực, được như vậy là đã thành công bước đầu.

Mấy ngày qua, Phó Trạc Mẫn luôn cố gắng cảm nhận thần lực như trong sách hướng dẫn, thế nhưng ngồi đến nửa ngày trời cũng không có chút động tĩnh gì.

Hôm qua y vừa chạy ra ngoài phố mua đồ dùng, hôm nay cũng không cần phải ăn đồ ôi thiu. Do đó Phó Trạc Mẫn đã quyết định, hôm nay y sẽ ngồi tu luyện cả ngày, y không tin mình không thể thành công.

Phó Trạc Mẫn nhắm hờ mắt, ngồi ngay thẳng tập trung tâm trí cảm nhận xung quanh. Bấy giờ, y dần nghe được tiếng chim hót từ phía xa vọng tới, ngay cả tiếng chửi bới của những hạ nhân đang tranh chấp nhau ở một nơi nào đó cũng lọt vào màng nhĩ của y.

Không biết y đã ngồi qua bao lâu, thế nhưng Phó Trạc Mẫn dần cảm nhận được từng luồng khí thưa thớt đang phiêu đãng tứ phía trong không trung, trong lòng y mừng thầm, có lẽ đó chính là thần lực.

Phó Trạc Mẫn tiếp tục tập trung, không dám phân tâm nửa phần, theo lời hướng dẫn trong quyển sách dùng ý niệm triệu hồi những luồng khí phiêu đãng đó đến bên cạnh y.

Bỗng, thần thức Phó Trạc Mẫn cảm nhận được bản thân rơi vào mảnh không gian thuần một màu đen, y nhìn xung quanh một lúc cũng không thấy có bất cứ tia sáng nào. Ngay lúc y đang không biết phải làm gì tiếp theo thì tứ phía lại xuất hiện những luồng khí màu trắng ngà số nhiều vô hạn.

Phó Trạc Mẫn kinh hỉ một phen, bắt đầu ngưng tụ ý niệm muốn thu thập luồng khí màu trắng ngà đó, ý niệm của y ngày càng mạnh dần, theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được thì những luồng khí màu trắng ngà lập tức bay đến bên người y, tựa như y là một thỏi nam châm có lực hút vô cùng lớn.

Qua một lúc sau, Phó Trạc Mẫn mới thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, y vừa mở mắt ra nhìn sắc trời liền giật mình không nhẹ.

Bên ngoài, màn đêm đã kéo đến từ khi nào, tiếng côn trùng kêu râm ran không ngơi ngớt, nghe thoáng qua tai như một bản giao hưởng thiên nhiên tuyệt diệu. Đêm nay, trên bầu trời cao vời vợi kia có không ít những ngôi sao sáng đang ngự trị, soi sáng một mảnh nhân gian.

Vốn dĩ, Phó Trạc Mẫn nghĩ nhiều nhất chỉ khoảng nửa ngày, nhưng y mới tu luyện bấy nhiêu lâu, mở mắt ra phát hiện đêm đen đã kéo đến, xem ra thời gian tu luyện cần phải tiêu tốn nhiều đến nhường ấy.

Phó Trạc Mẫn duỗi tay lấy một khối lương khô nhanh chóng nhai nuốt. Sau đó ngã người xuống, nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng tu luyện chỉ ngồi một chỗ, nhưng đối với người vừa bắt đầu như Phó Trạc Mẫn đích thị là tốn rất nhiều tâm trí cùng sức lực.

Sáng sớm ngày hôm sau, ngay khi mặt trời còn chưa xuất hiện, sương sớm vẫn lười biếng nằm nhởn nhơ trên cành cây ngọn cỏ thì Phó Trạc Mẫn đã thức dậy. Từ khi giải độc xong, thân thể y đã khỏe khoắn hơn rất nhiều, nên cảm giác lạnh lẽo khi xưa, nay cũng không còn nữa.

Những cơn gió của buổi sớm mai thổi không ngừng nghỉ kia chỉ khiến Phó Trạc Mẫn cảm thấy mát mẻ, nhờ vậy mà sinh hoạt hàng ngày của y đều trở nên thuận tiện hơn rất nhiều. Nhất là khi phải ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo, Phó Trạc Mẫn chẳng cần co ro cúm rúm như xưa nữa.

Vì hôm qua y đã thành công bước đầu, nên hôm nay, sau khi thư giãn gân cốt và ăn lương khô xong, Phó Trạc Mẫn liền đọc nốt hai phần còn lại của quyển sách.

Phần thứ hai là kinh chân và phần thứ ba - cũng là phần cuối cùng được gọi là kỳ huyền.

Nội dung của phần thứ hai này chính là hướng dẫn tu luyện giả cách thức vận thần lực đi khắp cơ thể, phải điều khiển thần lực một cách nhuần nhuyễn, hòa làm một với thần lực mới được xem là thành công.

Còn phần cuối là hướng dẫn cách thức sử dụng thần lực, nếu bước hai đủ vững thì khi đến bước thứ ba này, tu luyện giả có thể dùng thần lực để làm vỡ một hòn đá lớn cũng là chuyện quá bình thường.

Phó Trạc Mẫn nghiêm túc nghiền ngẫm từng dòng hướng dẫn, sau đó bắt đầu tu luyện không ngơi nghỉ nhằm muốn hoàn thành giai đoạn kinh chân để tiến vào giai đoạn cuối.

---

Mười ngày sau.

Phó Trạc Mẫn hiếm khi lười biếng mà uể oải ngồi một góc, y đưa mắt nhìn ra phía xa, bên ngoài nô đùa ầm ĩ, so với tiểu viện tĩnh mịch của y đúng là cách biệt vạn dặm.

Bầu trời buổi xế chiều có rất nhiều đám mây mang nhiều màu sắc khác nhau thi đua khoe sắc, nhìn từ xa tựa như những dải lụa màu thượng hạng đang đung đưa trước gió, thỉnh thoảng có vài chú chim chao liệng đầy tự do trên không trung.

Bầu không khí như vậy, càng khiến thâm tâm y nặng nề thêm. Chính là người chau mi sầu não thì cảnh vật có sướиɠ vui bao giờ.

Vốn dĩ giai đoạn nhập môn có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành khá nhanh. Phó Trạc Mẫn mang theo tâm tình háo hức đó, bắt đầu tu luyện giai đoạn kinh chân, thầm nghĩ cùng lắm chỉ vài ngày là có thể hoàn thành.

Nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt Phó Trạc Mẫn một cú đau điếng. Đến nay đã mười ngày, y vẫn chưa thể hoàn thành giai đoạn kinh chân, tâm trạng không nhịn được cũng trở nên sa sút rõ rệt.

Phó Trạc Mẫn thở dài một hơi, y ngó mắt thấy màn đêm rất nhanh đã buông xuống. Bỗng, trong đầu Phó Trạc Mẫn có ý nghĩ muốn đi dạo một vòng xung quanh phủ.