Hiển nhiên, Phó Sích mời Cát sư đến là nhờ vào cách thứ hai này để khảo nghiệm tố chất cho con cháu trong tộc.
Thứ ba là dùng đá thần. Đá thần là một loại đá màu trắng có chứa thần lực, hiển nhiên đá thần vô cùng trân quý, có ngàn vạn cũng không thể cầu, có thực lực cao thâm cũng chưa chắc sở hữu được, chung quy phải dựa vào một chữ duyên.
Vốn dĩ Phó tộc cũng có một viên đá thần do tổ tiên từ thuở xưa truyền lại, nhưng vào sự kiện kia, Phó phủ bị cháy gần quá nửa, đá thần vì vậy cũng biệt tăm biệt tích khiến Phó Sích vô cùng căm phẫn.
Mà người Phó tộc không cần nói, nỗi căm hận đối với Phó Bạch Cơ dâng lên ngút trời, hiển nhiên là sự căm ghét đối với Phó Trạc Mẫn chỉ có hơn chứ không kém.
---
Bên ngoài hối hả, nhộn nhịp là thế, nhưng mọi sự bên ngoài đều tách biệt với tiểu viện của Phó Trạc Mẫn. Vốn y còn lo tối qua ăn đồ ôi thiu, hôm nay thân thể sẽ không được ổn nhưng hóa ra là y lo lắng quá nhiều. Thân thể này vốn dĩ sống sót nhờ đồ ôi thiu, có lẽ từ đây đã tự sản sinh ra miễn dịch.
Lúc gà gáy Phó Trạc Mẫn cũng thức dậy, y quơ quào chân tay vài bận để thân thể toát mồ hôi, mong thân thể sẽ khỏe mạnh hơn.
Có điều trong lòng Phó Trạc Mẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái. Cơ thể này, trước năm mười tuổi được chăm sóc không tồi, tuy không phải quá tốt như những tiểu thư công tử khác trong tộc, nhưng khi đó Phó Sích còn hy vọng với nguyên thân nên đồ ăn uống không hề bạc đãi. Chỉ có bốn năm nay, nguyên thân mới phải tự đi lục lọi đồ thừa, kéo dài sự sống.
Có điều, dù cho được chăm sóc ra sao, trong bao lâu thì một đứa nhỏ ở tuổi này, nhịn đói nhịn khát ròng rã một tháng trời mới trút hơi thở cuối cùng, nghe có hợp lý hay không chứ?
Hơn nữa, đứa nhỏ này còn là một phế vật không có tố chất tu luyện. Nói ra, ai sẽ tin tưởng đây?
Vì vậy, Phó Trạc Mẫn cảm thấy, trong thân thể nhỏ bé này nhất định có ẩn giấu bí mật nào đó rất chấn động. Không phải phim truyền hình dài tập và mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy sao? Bây giờ y xuyên đến đây rồi, không chừng cũng có cơ duyên gặp phải đấy.
Lại nói, khi trước Phó Trạc Mẫn là người theo thuyết vô thần. Nhưng từ khi xuyên đến đây, y cảm thấy tam quan bị đảo lộn một cách triệt để. Lão thiên đã cho y xuyên đến nơi dị giới này, chẳng lẽ chỉ để nhìn y chết khó coi một chút sao?
Phó Trạc Mẫn không nghĩ vậy. Dù sao thì đời trước, y cũng đã phát tâm thay đổi, làm lại cuộc đời. Nay, xuyên đến nơi đây hẳn là còn đường sống, y cần phải dốc sức tìm ra con đường đó.
Có điều hôm nay bên ngoài có chút náo nhiệt, theo ký ức của nguyên thân thì bình thường, Phó tộc đều rất yên ắng, hạ nhân làm việc còn không phát ra tiếng động lớn, có lẽ trong phủ có khách quý hoặc tổ chức lễ lạt gì chăng?
Nghĩ đến đây, hiển nhiên là Phó Trạc Mẫn nhớ ngay tới đồ ăn. Nếu hôm nay người trong phủ bận rộn như vậy, đợi khoảng chập tối, y có thể lẻn đến phòng bếp lấy ít thức ăn không ôi thiu để lấp bụng, giá mà để dành được cho ngày mai thì càng tốt.
Phó Trạc Mẫn không khỏi cười khổ, sống đến từng tuổi này rồi, đây mới là lần đầu tiên y cảm nhận được triệt để mùi vị của sự chật vật, ăn bữa nay phải lo đến bữa mai, thân phận không hề thấp kém nhưng hoàn cảnh sống còn thua xa một hạ nhân. Sự đời quả thật biến hóa vô thường, ôi chua xót làm sao!
Hiển nhiên là Phó Trạc Mẫn cũng không thể vận động tay chân cả ngày, hôm qua vừa từ bờ vực cái chết trở về mà y chỉ mới bỏ bụng được cái bánh bao dồn ít thịt gà ôi thiu, hôm nay còn vận động nhiều thì chính là ném luôn cái mạng nhỏ này chứ đừng nói là gia tăng thể lực.
Vì vậy y chỉ có thể nằm cuộn tròn trên sàn nhà lạnh lẽo bám đầy rêu xanh, ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Quả thật Phó Trạc Mẫn cũng hơi sợ sau khi mở mắt lần nữa là thấy xuống luôn Địa phủ để báo danh, nhưng ngẫm lại, thân thể nhỏ bé này trâu bò như thế, y cũng không lo nghĩ quá nhiều nữa, tới đâu hay tới đó vậy.
Cơn đói cồn cào như thắt chặt cả ruột gan khiến y muốn phát điên, lại nói tối qua y còn không có ý thức phải múc ít nước về dự trữ, tiểu viện hoang vu này ngay cả phân chim còn khó tìm thấy chứ đừng nói là giếng. Đồ ăn có thể không có, nhưng nước quả thật rất cần thiết.
Cứ thế Phó Trạc Mẫn mê man thϊếp đi, đôi khi giật mình tỉnh giấc, y sẽ ép bản thân tiếp tục ngủ. Tình trạng dở dở ương ương đó cứ kéo dài cho đến đêm đen.
Khi màn đêm buông xuống, từng cơn gió lạnh lập tức không nương tình gào thét tứ phía. Đêm nay trời không trăng không sao, nom có vẻ vắng vẻ, hoang vu bội phần.
Nơi tiểu viện cũ nát và bộ y phục rách tươm trên người Phó Trạc Mẫn có chút không chịu nổi, y lồm cồm ngồi dậy, khó nhọc liếʍ lấy đôi môi sớm đã khô khóc tựa rễ tre của mình.
Vốn dĩ y định lẻn đến phòng bếp vào lúc xế chiều, nhưng khi ngó đầu nhìn ra mới thấy có hai hạ nhân đang canh gác bên ngoài, vì vậy Phó Trạc Mẫn liền quyết định ngủ một giấc dài đến tối.
Có lẽ vì ban ngày quá bận rộn, nên đêm nay trong phủ đặc biệt vắng vẻ, im ắng. Ngay cả nhóm hạ nhân canh gác hàng ngày cũng không thấy đâu.
Hôm nay Phó Trạc Mẫn đã có kinh nghiệm, quen đường quen lối chạy thẳng đến mấy thùng gỗ mở nắp ra, bắt đầu lục lọi, hiền nhiên là không còn sự chần chờ như tối qua.
Giỡn sao, bụng y đói đến trước sau đều muốn dính vào nhau, làm gì còn tâm trí để nghĩ nhiều.
Tối nay Phó Trạc Mẫn thu hoạch được tốt hơn tối qua, hôm nay trong phủ đúng là có đám, vừa có gỏi vừa có súp lại còn có bánh phồng các loại. Phó Trạc Mẫn may mắn tìm được mấy cái bánh phồng bị vứt bên trên, không bị ướt quá nhiều, vẫn còn ăn được, lại thêm một ít thịt bò, một cái đùi gà.
Phó Trạc Mẫn cũng không quản là đồ ăn có thiu hay không, lập tức chạy vào phòng bếp múc lên gáo nước, uống vài ngụm rồi mau chóng xơi tái đồ thức trong tay.
"Đừng mà Tiểu Hắc, ngươi đừng chạy lung tung nữa có được không?"
Cả người Phó Trạc Mẫn thoáng co rúm lại, giờ này rồi còn ai đến phòng bếp này chứ? Nghe giọng trẻ như vậy, chẳng lẽ là tiểu thư nào đó trong phủ sao?
Mặc kệ, trước tiên y phải nấp trước đã, nếu bị phát hiện thì không ổn mất.
Phó Trạc Mẫn không kịp màng có sạch hay không sạch, y lập tức chui vào phía sau bếp lò, thân thể gầy gò áp sát vào tường, toàn thân căng cứng không dám có nửa phần chuyển động, thậm chí đồ ăn đang nhai dở trong miệng cũng bị y hung hăng nuốt xuống.
"Ai da, Tiểu Hắc à, ngươi đâu rồi? Đừng có chạy loạn nữa mà, nơi đây là phủ của người khác, không phải phủ của chúng ta, ngươi cẩn thận một chút!"
Không lâu sau, Phó Trạc Mẫn mở to mắt nhìn xuống, trước mặt y lại xuất hiện một con gà con? Nói gà con cũng không đúng, tuy kích thước và hai chân rất giống gà con, nhưng đầu của nó lại giống diều hâu, thân thể có lông xù lên trông rất cứng khá giống loài nhím.
Phó Trạc Mẫn bị con vật quái lạ trước mắt dọa đến đơ người, tuy sợ hãi nhưng y vẫn giữ tình trạng không hề động đậy, y chính là sợ con vật quái lạ này lên cơn, nhảy lên mổ một phát tiễn y xuống Địa phủ báo danh luôn.