Tuy đại lục La Bách thuộc chế độ mẫu hệ, thế nhưng nơi đây lấy việc tu luyện thần lực làm trọng, do đó địa vị giữa nam và nữ không có sự chênh lệch quá lớn như trong những triều đại phong kiến thuở xưa. Dù là nam hay nữ, chỉ cần có thực lực thì sẽ có tiếng nói.
Mà nguyên thân Phó Trạc Mẫn đây là một nữ nhân có hoàn cảnh vô cùng thê thảm.
Phó tộc là một gia tộc lâu đời, lớp lớp con cháu đều là người tài thế mạnh. Nguyên thân Phó Trạc Mẫn thuộc chi thứ nhất của Phó tộc - tức là chánh phòng, Phó Trạc Mẫn chính là trưởng nữ danh giá của Phó tộc đời này.
Thân mẫu là một kỳ tài trong giới tu luyện, cũng là một trong những nhân vật hiếm hoi ở đại lục La Bách có thể đến đại lục cao cấp, về sau tự lập ra một môn phái trên đại lục cao cấp, bản lĩnh cao thâm một lời khó nói hết.
Bỗng một ngày nọ, Phó Bạch Cơ - thân mẫu của nguyên thân mang một đứa nhỏ còn quấn tã về Phó gia, hiển nhiên đó chính là Phó Trạc Mẫn.
Sau đó Phó Bạch Cơ bỏ đi không nói một lời, vài ngày sau có một nhóm cường giả đuổi đến Phó gia, dẫn đầu là một nam nhân hung hăng càn quấy, nhóm người đó là đến tìm Phó Bạch Cơ, náo vô cùng lớn, suýt nữa đem Phó gia diệt sạch không còn một mống.
Lúc đó, Phó Bạch Cơ xuất hiện, bà đáp ứng đi theo nam nhân đó, điều kiện là hắn phải bỏ qua cho nữ nhi của bà và Phó tộc.
Vài ngày sau khi sự việc đó xảy ra, đại lục La Bách lập tức bùng nổ, truyền miệng nhau một sự việc vô cùng sốt dẻo, đó là Phó Bạch Cơ đã đắc tội với một đại gia tộc trên đại lục cấp cao, vì vậy bị gia tộc đó diệt cả môn phái bà đã sáng lập, sau còn bắt Phó Bạch Cơ về xử trí, mà Phó tộc cũng suýt bị liên lụy phải chôn cùng.
Tộc chủ Phó tộc lúc đó chính là Phó Sích - thân mẫu của Phó Bạch Cơ đã nhận lời với Phó Bạch Cơ sẽ không bỏ rơi Phó Trạc Mẫn. Do đó, sau khi Phó Bạch Cơ rời đi với nhóm người lạ mặt kia, Phó Sích liền để Phó Trạc Mẫn ở Phó tộc.
Có lẽ Phó Sích có nuôi hy vọng với Phó Trạc Mẫn, Phó tộc lớp lớp người tài, tuy không hào quang vạn trượng như Phó Bạch Cơ nhưng cũng không phải người thường, lại nói, thân mẫu của Phó Trạc Mẫn lại là Phó Bạch Cơ thì cớ nào Phó Trạc Mẫn lại là người bình thường được?
Nhưng lão thiên cũng khéo trêu ngươi, Phó Trạc Mẫn ấy vậy lại là bùn nhão không thể trét tường. Cơ thể hư nhược, vô năng, không hề có tố chất để tu luyện, dần dần Phó Sích càng chán ghét Phó Trạc Mẫn, cuối cùng vứt Phó Trạc Mẫn vào một tiểu viện hoang vắng nhất trong Phó tộc để Phó Trạc Mẫn tự sinh tự diệt.
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ như vậy, quả thật vẫn chưa đủ thảm.
Khi xưa, lúc Phó Bạch Cơ hào quang vạn trượng, cửa lớn Phó tộc bị người ta đạp đến vỡ nát, người người cầu được bái phỏng, cầu được kết thông gia.
Nay, biết tin Phó tộc đắc tội với đại gia tộc trên đại lục cao cấp, ai nấy đều sợ có nửa phần dính líu đến Phó tộc mà bị liên lụy. Mà Lô tộc chính là một gia tộc điển hình cho chuyện đó.
Phó tộc, Miên tộc cùng Lô tộc là ba gia tộc đứng đầu thành Huyễn Quán. Khi xưa, Miên tộc và Lô tộc tranh nhau đến sức đầu mẻ trán, cuối cùng Lô tộc thành công hứa hôn cho hài tử nhà mình, đối tượng dĩ nhiên là con của Phó Bạch Cơ.
Nghĩ đến đây, Phó Trạc Mẫn không khỏi đỡ trán, suy tính cũng quá xa, khi đó Phó Bạch Cơ vẫn chưa có chánh thất lẫn một thê thϊếp mà bọn họ đã tranh nhau hôn phối đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Phó Bạch Cơ quá cứng, không cho phép gia tộc can thiệp vào chung thân đại sự của mình thì hôn phối mà bọn họ tranh giành, nhất định là hôn phối với Phó Bạch Cơ.
Lại nói tiếp, sau khi Lô gia biết Phó Bạch Cơ để lại một trưởng nữ, tuy ngoài mặt lạnh nhạt sợ liên lụy, nhưng bên trong vẫn âm thầm qua lại cùng Phó tộc, hiển nhiên là cùng một dạng suy nghĩ với Phó Sích, đặt hy vọng vào Phó Trạc Mẫn mà đông sơn tái khởi.
Nhưng sau khi biết được tố chất bùn nhão không thể trét tường của Phó Trạc Mẫn, Lô gia triệt để trở mặt, lập tức, đôn đáo để nhi tử nhà mình gả cho nữ nhân của Miêu tộc.
Chuyện đó chẳng khác nào một cú tát vang dội vào mặt Phó tộc, hiển nhiên lại khiến Phó Sích càng chán ghét Phó Trạc Mẫn hơn.
Mà đương sự là Phó Trạc Mẫn càng thảm hơn gấp bội. Từ khi Phó Bạch Cơ bị bắt cho đến nay, Phó Trạc Mẫn phải cõng trên người cái danh tai tinh. Vì theo suy nghĩ của mọi người, từ khi Phó Trạc Mẫn xuất hiện thì Phó tộc xảy ra đủ thứ mọi điều xui xẻo, dần dần suy bại.
Không những là xa lánh, chán ghét, thậm chí mọi người còn chửi mắng, nguyền rủa Phó Trạc Mẫn tại sao lại không chết đi.
Việc Lô tộc từ hôn, cho nhi tử nhà họ kết hôn cùng nữ nhân Miêu tộc xảy ra từ một tháng trước. Nguyên thân Phó Trạc Mẫn nghe tin thì cảm thấy bản thân không nên sống tiếp để làm gì, họ hàng quyến thuộc không thương không đau, thân mẫu thân phụ lại chẳng còn ai, người người xa lánh chán ghét.
Lúc trước nguyên thân còn canh lúc đêm đen sẽ chạy đến phòng bếp trộm ít thức ăn thừa để bỏ bụng mà sống qua ngày. Nhưng một tháng nay, vì suy nghĩ bi quan đó nên chẳng thiết ăn uống, luôn nằm mãi một chỗ, cứ thế cô độc trút hơi thở cuối cùng.
Vào thời khắc đó, Phó Trạc Mẫn liền hoa lệ xuyên qua.
Phó Trạc Mẫn đưa đôi mắt ửng đỏ nhìn trần nhà, bên trên hiển nhiên không hề lành lặn, mái ngói lởm chởm đầy lỗ tựa như ổ gà ổ voi, bầu trời đầy sao trên cao cũng vì vậy mà lọt thẳng vào tầm mắt y.
Lại qua một hồi, Phó Trạc Mẫn chép miệng, y chấp nhận số phận rồi!
Rõ ràng là do y tự tạo nghiệp nên khó sống, nay ông trời cho y đến nơi này, xem như là báo ứng mà y phải chịu. Tốt xấu gì Phó Trạc Mẫn cũng đã sống trên đời hai mươi lăm năm, chuyện đã như thế thì y chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước, dốc sức sống tốt cuộc đời này, xem như là một cơ hội để y làm lại, giúp đỡ nguyên thân Phó Trạc Mẫn, đồng thời cũng là giúp bản thân.
Phó Trạc Mẫn mấp máy môi tự an ủi chính mình, nhìn xem, y xuyên vào thân thể của một nữ nhân nhưng ở đại lục La Bách này, nữ nhân vẫn có địa vị cao hơn nam nhân, không phải sao?
Phó Trạc Mẫn không biết tại sao, rõ ràng y đang cố gắng suy nghĩ tích cực hơn nhưng nước mắt cứ như đang chực chờ nơi khóe mi, hoàn cảnh dở dở ương ương này thật sự khiến cho một nam nhân vốn có tính tình mạnh mẽ như y muốn bật khóc.
Phó Trạc Mẫn duỗi cánh tay gầy như que củi lau mắt, thị giác sớm đã thích ứng được với màn đêm, y đưa mắt nhìn xuống cỗ thân thể gầy yếu, suýt chút nữa không nhịn được bật ra một tiếng chửi thề.
Năm nay nguyên thân cũng đã mười bốn, thế nhưng thân thể này có khác nào một đứa trẻ mười tuổi suy dinh dưỡng đâu chứ? Phó tộc này cũng thật ác độc, nói đúng hơn là Phó Sích - tổ mẫu của nguyên thân quá tàn nhẫn.
Nhưng ngẫm lại, đây cũng không phải hiện đại, làm gì có luật bảo vệ trẻ nhỏ, ngay cả ở hiện đại, luật pháp rành rành ra đó thì cũng có không biết bao nhiêu kẻ phạm tội.
Phó Trạc Mẫn lắc đầu, trách người khác, chi bằng nói mệnh của đứa nhỏ này cũng thật khổ. Càng nghĩ, y lại càng cảm thấy thân thế trước kia của bản thân có bao nhiêu tốt đẹp, y đúng là có phúc nhưng không biết hưởng!