Thập Niên 90: Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 9

Chú Phúc dì Phúc đồng loạt sửng sốt, nhìn thoáng qua Tô Niệm Tinh, hiển nhiên là họ đều không nghĩ tới cô vậy mà lại xem bói cho anh Hồ, hơn nữa đứa nhỏ này còn dám mở miệng nói anh Hồ "chắc chắn sẽ chết trong vòng ba ngày tới", đã vậy lời cô nói còn trở thành sự thật.

Dì Phúc vội hỏi, "Con bé chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết nói nhảm thôi, sao có thể coi lời con bé là thật được."

Người cầm đầu là cảnh sát hiển nhiên không đồng ý với cách nói của bà, Lâm Uy Hồ chính là một người có quyền thế, sao bà ta dám nói như vậy, nhất định họ có chỗ dựa, hắn lạnh lùng nghiêm mặt nói, "Nhưng khi đó cô ta nói rất tự tin, không giống như đang nói đùa." Nói xong hắn không để ý dì Phúc nữa, nhìn về phía Tô Niệm Tinh, "Mời cô theo chúng tôi đi để hỗ trợ điều tra."

Nói xong đẩy cửa tiến vào vây quanh ba người Tô Niệm Tinh. Nếu họ muốn chạy thì chắc chắn không thể chạy thoát.

Tô Niệm Tinh trực tiếp quyết định không chống cự, quay đầu lại nhìn về phía chú Phúc và dì Phúc nói, "Chú Phúc dì Phúc, cháu không sao. Cái chết của anh Hồ không có quan hệ gì với cháu, có người nhiều làm chứng cho cháu nữa. Hai người không cần lo lắng."

Chú Phúc và dì Phúc đương nhiên biết cô không có khả năng sẽ gϊếŧ người, vì vậy đồng ý để cô đến đồn cảnh sát, Sir A tra thân phận của cô chỉ biết cô là người nhập cư trái phép.

Trong lòng Tô Niệm Tinh làm sao có thể không biết, nhưng việc đã đến nước này, cô chỉ có thể làm họ an tâm trước, đã nhẹ nhàng nói cho họ, cô sẽ không làm họ bị liên lụy.

**

Trong phòng yên tĩnh, lộ ra một chiếc bàn tam giác, Tô Niệm Tinh ngồi ở một bên, hai vị cảnh sát thì ngồi một bên, một người phụ trách ghi chép quá trình, một người cảnh sát uy phong lẫm liệt ngồi đối diện cô, giọng nói không chút phập phồng, "Tên?"

"Tô Niệm Tinh"

"Cô có giấy chứng nhận hay không?"

Tô Niệm Tinh từ trong túi tiền lấy ra giấy chứng nhận thân phận, người cảnh sát đang phụ trách ghi chép hỏi cô, "Giấy chứng minh công tác hoặc là thẻ xanh đâu?"

Tô Niệm Tinh lắc đầu, "Không có."

Tên cảnh sát ngồi đối diện cầm giấy chứng nhận của cô cười cười, "Lá gan cũng lớn đấy, cô nhập cư trái phép đến đây khi nào?"

Tô Niệm Tinh ngáp một cái, hôm nay cô đã phải đến mở quán khi trời mới tờ mờ sáng, làm việc cả ngày, thể xác lẫn tinh thần cô đều rất mệt mỏi thầm nghĩ tối nay cô chắc chắn phải ngủ một giấc ngon lành, vậy mà kế hoạch đều bị bọn họ phá hỏng. Hơn nữa cái tên cảnh sát này cứ hỏi đông hỏi tây, mãi vẫn không hỏi vấn đề trọng điểm, cô có chút không kiên nhẫn, "Mấy vấn đề này hình như không liên quan đến cái chết của anh Hồ mà nhỉ? Hay là do mấy người không phải tổ trọng án mà là cục quản lý xuất nhập cảnh?"

Hai vị cảnh sát liếc nhau, vị cảnh sát phụ trách tra hỏi có hơi xấu hổ khụ khụ vài tiếng, lập tức kích động đập bàn, "Nếu cô đã biết mục đích chúng tôi mang cô đến đây, vậy cô nói thật đi, vì cái gì mà cô lại mưu hại Lâm Uy Hồ? !"

Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, "Sao tôi lại đi mưu hại hắn? Gϊếŧ hắn có lợi gì cho tôi sao?"

Tên cảnh sát phụ trách việc tra hỏi ôm cánh tay, ánh mắt sự áp bách khi thẩm vấn phạm nhân, "Ai nói không có lợi? Trước kia cô đã phán hắn sẽ chết, sau đó hắn đã thật sự chết. Điều này không phải có thể chứng minh rằng cô xem bói rất chuẩn sao? Như vậy sẽ có càng nhiều ngờ đến nhờ cô xem bói."

Tô Niệm Tinh bị logic của tên cảnh sát này làm cho choáng váng, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, động cơ gϊếŧ người này thật đúng là có thể suy ra. Nhưng cô cũng không bị đối phương làm cho hoảng sợ, mà là thản nhiên nói, "Không phải nói cảnh sát ở Hương Giang phá án đều sẽ dựa vào chứng cớ sao? Từ khi nào mà mấy người lại dựa vào phán đoán mà kết tội tôi? Cả ngày hôm nay tôi đều ở lễ hội giúp khách nhân cầu phúc, có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi. Còn có bà Hương làm chứng cho tôi nữa. Cái chết của anh Hồ không có quan hệ gì với tôi."

Tên cảnh sát đang truy vấn cô hỏi bà Hương ở đâu?

"Ở lễ hội, hai ngày tới bà Hương cũng ở đó" Tô Niệm Tinh có chút buồn bực, không nghĩ tới cô sẽ nhanh như vậy đã bị trục xuất trở về, cô mới chỉ tiết kiệm được năm nghìn đô la Hồng Kông, chút tiền ấy khi quay về đất liền căn bản không đủ để mở tiệm.

"Chúng tôi sẽ đi xác minh, hôm nay cô ở lễ hội trong bao lâu?"

Tô Niệm Tinh lập tức trả lời, "Khoảng bốn tiếng đồng hồ."

"Vì sao trước kia cô lại nói Lâm Uy Hồ sẽ chết trong vòng ba ngày tới?" Vị cảnh sát truy vấn chi tiết.

Tô Niệm Tinh nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới những cảnh đàm phán giữa cảnh sát và phạm nhân trong phim điện ảnh Mỹ, hệ thống pháp luật của Hương Giang bắt nguồn từ Anh và Mỹ, có lẽ cô cũng nên dựa vào điều đó mà bàn bạc với họ như trong phim, vì thế cô sửa lại thái độ không kiên nhẫn ban nãy, ngồi thẳng thân thể nhìn về phía đối diện, "Nếu tôi giúp các anh tìm được hung thủ gϊếŧ người, các anh phải làm cho tôi một tờ giấy chứng nhận thân phận mới, để tôi được ở lại làm việc."

Nếu cô quay lại đất liền sẽ phải ngồi tù ít nhất tám tháng, không ai thích ngồi tù. Hơn nữa sự quản lý của cảnh sát trong thập niên chín mươi rất hỗn loạn, bạo lực pháp luật ở đâu cũng có, hoàn toàn không được an toàn như pháp luật ở mười mấy năm sau.

Trước kia cô từng nghe ông nội kể về quá trình ông ấy gây dựng sự nghiệp, vào những năm thập niên chín mươi cảnh sát có thể ngang nhiên thu phí bảo hộ, không trả sẽ bị đánh. Đôi tay chân gầy guộc này của cô sao có thể chịu được, nếu vậy cô sẽ chết mất.

Vị cảnh sát đang tra hỏi đánh giá cô một lượt nói, "Nếu cô có thể cung cấp manh mối trọng yếu, cũng không phải không có khả năng."

Mặc kệ những gì hắn nói có phải thật hay không, Tô Niệm Tinh đều chỉ có thể tin hắn, cô ho nhẹ một tiếng, "Tôi không có nghe người khác nói. Ngày đó là lần đầu tiên tôi cùng anh Hồ gặp mặt. Nếu tôi sớm biết rằng hắn là xã hội đen, chắc chắn lúc đó tôi sẽ không dám đưa ra lời tiên tri như vậy. Lúc ấy hắn đến tìm bà Hương xem bói, nhưng là sau khi xem xong cũng không chịu trả thù lao, tôi cảm thấy bất bình hộ bà ấy, mới nói lời tiên tri như vậy cho hắn."

Hai vị cảnh sát không nghĩ tới cô chỉ nói ra điều đó khi tức giận, điều đó cũng có nghĩa là cô cùng cái chết của anh Hồ không có quan hệ gì.

Thấy bọn họ thất vọng, trong lòng Tô Niệm Tinh căng thẳng, lập tức bổ sung, "Nhưng tôi xem bói rất chính xác. Trước đây các anh hẳn là cũng biết đến bà Hương giúp mọi người điều tra được sự thật của vụ án trước nhỉ? Kỳ thật đó là do tôi bói ra. Nhưng vì tôi là người nhập cư trái phép, bà Hương sợ tôi bị phát hiện, cho nên mới nói là do bà ấy bói ra. Còn có chuyện bà Hương đến Nguyên Lãng tìm A Phong, đó cũng là do tôi giúp bà ấy tìm đến. Tôi mới quen bà ấy một tháng trước, các anh nghĩ xem nếu bà ấy xem bói chuẩn đến vậy, thì sẽ không có khả năng đến một năm sau bà ấy mới đi tìm A Phong."

Vụ án của bà Hương mới nổi lên vài ngày trước, các tờ báo lớn cũng đều đăng lên. Hai vị cảnh sát vẫn có ấn tượng, cũng đã hơi tin lời cô, nhưng cũng chỉ cảm thấy vận khí cô tốt, mèo gặp phải chuột chết. Cô tính ra được Lâm Uy Hồ sẽ chết trong ba ngày tới, cũng có thể coi là rất may mắn, dù sao xã hội đen cũng là loại công việc có tính nguy hiểm rất cao.

Nếu chuyện gì cô cũng bói được chuẩn như vậy, thế thì sao bọn họ không trực tiếp thuê cô làm cảnh sát, giải quyết cho nhanh? !

Vị cảnh sát truy vấn cảm thấy bản thân quả là một tên ngốc cả đêm không được ngủ phải ngồi đây nghe một người ăn nói vớ vẩn dám coi hắn như tên ngốc.

Vị cảnh sát truy vấn gõ gõ lên mặt bàn, "Chờ chúng tôi xác minh được cô có bằng chứng ngoại phạm, hủy bỏ hiềm nghi của cô, sẽ đem cô giao cho cục quản lý xuất nhập cảnh. Cô hãy về nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng tôi sẽ ghi lại lời khai của cô, cô ký tên xong là có thể trở về trước. Này hai ngày này cô mà trốn, nếu bị chúng tôi bắt được, sau khi trở về sẽ bị tăng thêm hình phạt."

Tô Niệm Tinh không nghĩ tới chính mình đã nêu ra hai ví dụ thực tế như vậy, bọn họ còn không tín nhiệm cô, có chút luống cuống nói, "Những gì tôi nói là sự thật. Nếu các anh không tin, các anh có thể tùy tiện tìm một người đến thử, tôi cam đoan có thể bói ra."

Hai vị cảnh sát vốn đang muốn đứng lên, một người đang muốn đi, một đang sửa sang lại tay áo, nghe cô vừa nói, có chút hứng thú nhìn cô.

Vị cảnh sát truy vấn ngồi xuống đầu tiên, "Nếu cô đã nói vậy, vậy thử bói cho tôi được không."

Tô Niệm Tinh vuốt cằm, "Có thể."

Vị cảnh sát truy vấn đóng máy quay lại, không thể để cảnh này làm bằng chứng, miễn cho cảnh này làm trò cười cho người trong nghề.

Vị cánh sát ghi chép cũng một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhưng lần này hắn không có bản ghi chép, mà là dựa lưng vào ghế dựa, nhíu mi đánh giá Tô Niệm Tinh, tựa hồ muốn nhìn cô đang làm trò xiếc gì.

Tô Niệm Tinh bảo hắn vươn tay ra, "Tôi am hiểu xem tướng tay. bà Hương am hiểu xem tướng mạo."

Vị cảnh sát giơ tay phải lên, Tô Niệm Tinh lắc đầu nói, " Tay trái của đàn ông đại biểu cho chính mình, tay phải đại biểu bạn đời; tay trái phụ nữ đại biểu bạn đời, tay phải đại biểu chính mình."

Vị cảnh sát đưa tay trái qua, bàn tay hắn hơi ngắn, Tô Niệm Tinh phải xem cẩn thận, xoay người lại, hai tay cô giữ chặt bàn tay hắn, xác định được hắn sẽ không lộn xộn nữa, mới hết sức chuyên chú nhìn nếp gấp trên tay hắn.

"Anh họ Trương, tên là Chính Bác, tên tiếng anh là Bonroy, năm nay 28 tuổi, tuổi hổ, tốt nghiệp học viện cảnh sát Hương Giang. Chưa lập gia đình, cha mẹ vẫn còn sống, sang năm là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội anh, ngày đó mọi người trong nhà anh đều đến, chỉ có chị gái, là một người cuồng công tác, cô ấy bị công việc kéo chân nên không đến được. Mẹ anh có một nốt ruồi trên thái dương. . . . . ."

Cô còn chưa nói xong, anh ta đã rút tay trở về, Trương Chính Bác ôm cánh tay anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt híp híp, âm thanh có hơi cứng ngắc, "Cô điều tra tôi?"

Nếu Tô Niệm Tinh quen thuộc với đối phương, khẳng định có thể nhìn ra đối phương đang hơi tức giận, cô nhún vai, "Đây đều là do chính tôi bói ra. Tướng tay có thể nhìn ra nhân duyên, gia đình, tật bệnh cùng vận mệnh của một người."

Trương Chính Bác lần đầu tiên gặp được thầy bói xem tướng tay chuẩn đến vậy, chỉ cảm thấy lông tơ đều dựng thẳng lên hết.

Đồng nghiệp bên cạnh hắn lại hưng phấn không thôi, "Bói cho tôi với, xem khi nào thì tôi sẽ lấy vợ, sau khi kết hôn sẽ sinh mấy đứa nhỏ?"

Tô Niệm Tinh vuốt cằm, nghiêng người nhìn tay hắn, "Anh tên Lâm Văn Võ, biệt danh là Đại Lâm, năm nay 26 tuổi, tám năm sau, anh mới có thể lấy vợ. Nhà gái có bề ngoài rất đẹp. Cô ấy là đồng nghiệp của anh."

Đại Lâm không biết là đang nghĩ đến cái gì, trong mắt nhiều hơn vài phần ý cười, "Có phải là Thục Huệ hay không?"

. . . . . .

Phố Đồng La xảy ra một vụ án mạng, xác chết xuất hiện la liệt trên đường khiến cho người dân vô cùng hoảng loạn, tổ trọng án phải chịu đựng áp lực rất lớn. Rất nhiều thị dân đều đang hô hào bọn họ phá án nhanh lên.

Bảy mươi hai tiếng sau vụ án xảy ra là thời điểm phá án mấu chốt, tổ trọng án tổ A nhận nhiệm vụ cũng không thể trở về ngủ, phải ở lại văn phòng tăng ca.

Hôm nay họ ra ngoài hỏi thăm một lượt, hỏi người quen biết hoặc hàng xóm láng giềng của người chết, tổng cộng có mấy chục lời khai, mới có một tên giang hồ tiết lộ ra người chết từng đi xem bói, đối phương lúc ấy nói ra một lời tiên tri, nói rằng trong vòng ba ngày hẳn sẽ chết.

Vì thế cảnh sát đã đi điều tra, đi hỏi mọi người về danh tính của người tiên tri, mới biết được người tiên tri chính là cái một cô bé, thường xuyên đến tìm bà Hương, còn làm thêm ở một quá cá viên.

Bọn họ phải điều tra mấy tiếng đồng hồ, mới tìm được cô ấy, đưa về cục cảnh sát.

Thanh tra Lương của tổ trọng án thấy thời gian chắc đủ để tra hỏi xong, vì thế ông đi đến phòng theo dõi, ai ngờ camera thẩm vấn đã muốn tắt, chỉ có Quan Thục Huệ đang ngồi bên trong.

Nhìn thấy thanh tra đến, cô vội đứng dậy giải thích, "Hào Phóng cùng Moska đi tra lời khai của bà Hương, bà ấy nói cả ngày hôm nay nghi phạm chỉ ở lễ hội để cầu phúc cho khách."

Thanh tra Lương gật gật đầu, chỉ chỉ bên cạnh, "Thế sao bên đó lại như vậy? Vì cái gì lại tắt camera giám sát?"

Quan Thục Huệ có chút xấu hổ, cô cũng không thể nói cho thanh tra Lương, hai người kia đang ở bên trong xem bói chứ?

Quan Thục Huệ vội hỏi, "Tôi đi gọi bọn họ đi nhé?"

Thanh tra Lương thấy cô lén lút, nghĩ đến bọn họ có khả năng dùng những thủ đoạn để tra tấn một bé gái dễ bắt nạt, ông ta nhíu mày, giơ tay lên ngăn Quan Thục Huệ lại, "Để tôi đi."

Ông không để ý Quan Thục Huệ đi đến trước phòng, mở cửa ra, nhìn tình hình bên trong, lập tức ngây người.

Chỉ thấy nghi phạm cầm tay Đại Lâm, nửa người Đại Lâm nghiêng về một phía, cảm giác cả người anh ta đều nằm lên bàn, nói chuyện cũng cực kỳ nhu hòa. Trương Chính Bác ngồi đối diện hai người, anh ta không chỉ không ngăn cản cấp dưới làm điều sai trái, ngược lại còn ôm cánh tay với biểu tình như xem kịch.

Nhận thấy được cửa mở ra, Đại Lâm cùng Trương Chính Bác hoảng sợ, lập tức đứng lên, hô "Thanh tra Lương!"

Thanh tra Lương tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, ngón tay chỉ vào mặt hai người, "Các cậu đi ra cho tôi!"

Đại lâm cùng Trương Chính Bác đến thở cũng không dám, chạy nhanh ra khỏi phòng, đi theo thanh tra Lương đến văn phòng của ông ấy. Quan Thục Huệ nhìn Tô Niệm Tinh đang lộ ra biểu tình vô tội, biểu tình phá lệ phức tạp. Tuy rằng Đại Lâm muốn có vợ đến phát điên rồi, nhưng hắn cũng không thể tán tỉnh nghi phạm chứ? Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, tổ trọng án A sẽ bị coi là coi là cái gì ?

Trong văn phòng thanh tra, thanh tra Lương mắng hai người đến máu chó đầy đầu, "Bên ngoài dân chúng còn hoảng sợ lo lắng, bây giờ đã cách thời gian vụ án xảy ra được mười bảy tiếng, các cậu còn có lòng thanh thản ở đàng kia tán tính ở trong đấy? Đây lại còn là đồn cảnh sát? Các cậu coi đồn cảnh sát là hộp đêm à!"

Đại Lâm cùng Trương Chính Bác đem sự tình của Tô Niệm Tinh nói một hồi, trong đó bao gồm cả việc cô xem bói rất chính xác.

Còn tưởng rằng thanh tra Lương sẽ ngạc nhiên, không nghĩ tới ông ngược lại mắng càng hung hãn hơn, ngay cả cơ hội xen mồm vào bọn họ cũng không có. Chờ ông mắng xong , Trương Chính Bác sợ thanh tra Lương nghỉ ngơi xong mở miệng lại mắng chửi tiếp, hắn quyết đoán thay biện giải cho bản thân, "Cô ấy bói rất chính xác, tuy rằng việc này có điểm đáng ngờ, nhưng cô ấy thật sự đã bói được đúng hết về thông tin của chúng tôi."

"Hai người các cậu là người làm việc lâu năm trong tổ trọng án, cô ta chỉ cần nghe ngóng chút là biết. Các cậu cũng không phải là đến cửa nhà cũng không ra, cũng không phải là các tiểu thư khuê các thời cô đại ngồi lì trong phòng? Cô ta biết chuyện của các cậu thì có cái gì ngạc nhiên? Chẳng phải các cậu nói cô ta có quan hệ rất tốt với bà Hương hay sao, năm trước chúng ta nhận vụ án cháu gái bị mất tích của bà Hương. Nói không chừng là bà Hương nói cho của cô ta đó" Thanh tra Lương không những không tin, ngược lại còn tìm được phán đoán cùng suy luận để phản bác bọn họ ở trong sở cảnh sát mà lại mê tín, "Tôi biết vì vụ án này có liên quan đến bọn giang hồ, xã hội đen, cho nên các cậu không muốn điều tra, nhưng nay cũng không có chứng cứ chứng minh hắn chết vì bị các bang phái khác báo thù, chúng ta phải coi nó như một vụ án bình thường để điều tra."

Trương Chính Bác nghĩ đến lời nói ban nãy của Tô Niệm Tinh, "Cô ấy nói rằng vào ngày sinh nhật nảy mươi tuổi của ông nội tôi, vì chị tôi là một người cuồng công việc nên đã không đến tham gia được."

"Sinh nhật ông nội cậu phải đến sang năm mới tổ chức. Ý của cậu là chúng ta đợi đến sinh nhật ông ấy mới xác nhận được sự thật như nào, rồi phải tái điều tra vụ án này?" Thanh tra Lương tức giận không thôi, đầu óc cậu đâu?

Ánh mắt ông chuyển về phía Đại Lâm, "Còn về cậu, càng kỳ quái hơn , tám năm sau mới có thể biết có ấy có đang thật sự nói đúng không?"

Đại lâm xấu hổ đến cúi đầu, về phần này bọn họ cũng không nghĩ đến .

Thanh tra Lương thấy thái độ nhận sai của bọn họ không tồi, rốt cục phát lòng từ bi, "Trở về tiếp tục tra án, xác định cô ta không có hiềm nghi liền thả . Chờ vụ án kết thúc, liền gọi cho cục quản lý xuất nhập cảnh."

Ba tiếng sau, Tô Niệm Tinh đang bị nhốt phòng tra hỏi đen kịt đang ngủ ngon lành được người bên ngoài thông báo là cô có thể về rồi.

Tô Niệm Tinh ngơ ngác, ngáp một cái, "Các đã điều tra được hung thủ gϊếŧ người là ai chưa ?"

Chưa đúng không? Cô còn chưa nói cho bọn họ hung thủ như thế nào đâu.

Quan Thục Huệ lắc đầu, "Không có. Nhưng sự hiềm nghi của cô đã được rửa sạch , mau về nhà ngủ đi."

Tô Niệm Tinh không hiểu ra sao, ra bên ngoài ký tên.

Thanh tra Lương từ văn phòng đi ra, bảo mọi người về ngủ trước đi, sáng mai tiếp tục tra án.

Bên ngoài trời đã khuya, xe taxi cũng không hoạt động nhiều nữa, kể cả có xe taxi, Tô Niệm Tinh cũng không muốn bỏ tiền ra tiêu, cô nhìn Trương Chính Bác nói, " Cảnh sát Trương, anh có thể đưa tôi về không?"

Mọi người trong tổ trọng án đề nhìn về phía này, Trương Chính Bác xấu hổ không thôi, rất muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng là không đợi hắn mở miệng, Tô Niệm Tinh ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Tôi có việc muốn nói với anh."

Quan Thục Huệ biết chuyện hai người bị thanh tra Lương mắng, lo lắng bọn họ lại bị mắng, thử hỏi, "Cô không phải lại muốn xem bói đấy chứ?"

Tô Niệm Tinh lắc đầu, "Không phải. Lúc nãy tôi xem bói cho bọn họ, là dựa theo định luật trong giới huyền học của chúng tôi, các tôi xem quẻ cho bạn thì bạn phải trả tiền lại cho tôi. Tôi cũng vì muốn tốt cho anh ta, điều này giúp anh ta tránh được vòng nhân quả."

Mọi người tôi xem bạn, bạn xem tôi. Cừ thật, chạy đến cả sở cảnh sát cũng vẫn buôn bán?

Quan Thục Huệ tức đến bật cười, chỉ vào Đại Lâm mắng, "Tiêu tiền để bị mắng! Anh cũng thật thông minh nhỉ."

Đại Lâm nhìn về phía thanh tra Lương, ý tứ thực rõ ràng: phí này có được trả hộ không?

Đối phương hừ hừ, "Thầy bói không phải nghề không công, các cậu tự gánh vác đi."

Nên cho bọn họ nhận giáo huấn! Đi làm còn có thời gian xem bói, bị như vậy cũng xứng đáng.

Đại lâm nhận mệnh , cam chịu lấy tiền từ túi.

Tô Niệm Tinh cầm năm mươi đồng.

Trương Chính Bác lấy ví ra, cũng muốn đưa cô năm mươi đồng, cô lại lắc đầu, "Không. Của anh nhiều hơn anh ta, một trăm."

Mọi người lại cùng buồn cười, nếu không ngại có thanh tra Lương ở đây ở đây, bọn họ phỏng chừng có thể cười ra tiếng.

Trương Chính Bác vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn là lấy tiền ra trả cô.

Tô Niệm Tinh lại đem một trăm năm mươi đưa cho hắn, "Anh thuận tiện đưa tôi về đi, đây là phí xe."

Mọi người không nói gì, cô bé này chắc là do không mang tiền, cho nên dùng loại biện pháp này để trở về nhà? Làm khó cô phải nghĩ ra chiêu này rồi.

Trương Chính Bác đem tiền trả lại, "Không cần. Đã trễ thế này, chỉ có mình cô quay về thôn ốc, quả thật không an toàn. Tôi thuận tiện đưa cô về là hợp lý."

Tô Niệm Tinh nghĩ nghĩ, "Anh không nhận tiền, tôi đây sẽ giúp cậu bói một lần, chúng ta coi như huề nhau."

Trương Chính Bác thấy biểu tình của thanh tra Lương bắt đầu thay đổi, sợ bị mắng, nhanh chóng lấy áo khoác đang treo trên ghế lên, nhìn cô nói, "Đi nhanh đi. Còn chậm nữa, trời sáng luôn đấy."

Tô Niệm Tinh đứng ở cửa đợi hắn trong chốc lát, hắn lái xe đến, cô liền ngồi vào ghế phụ, xe đi được mấy trăm mét, cô mới nói về vấn đề ban nãy, "Được rồi, lãnh đạo của anh không có đây. Tôi sẽ giúp anh bói lần nữa."

Trương Chính Bác nghĩ thầm rằng: cô gái này đại khái cũng không muốn kiếm tiền của hắn, vì thế sao liền thuận theo hỏi, "Được thôi, vậy cô bói xem đặc điểm của người đã gϊếŧ Lâm Uy Hồ trông như nào đi?"

Tô Niệm Tinh rốt cục cười rộ lên, cuối cùng hắn cũng hỏi đến vấn đề quan trọng này rồi.