Trên Đời Còn Có Loại Chuyện Tốt Này Sao?

Chương 4: Nhanh tay tự tố cáo trước

Đời này Lục Mạnh chưa từng nghe nói qua chuyện tốt như vậy bao giờ, lập tức tinh thần diện mạo cả người đều vì vậy mà rung động!

Nhưng mà vì còn phải diễn tròn vai Trưởng Tôn Lộc Mộng trong sách, Lục Mạnh lại vội vàng cúi đầu xuống thật thấp, tránh để lát nữa ánh mắt nóng bỏng quá mức, lại đốt cháy hai lỗ ở trên mặt nam chính mất.

Nàng khụt khịt một tiếng, trong đầu đốt pháo mừng, miệng lại ngậm đến kín mít.

Nàng không có sự may mắn như những người xuyên sách điển hình, có được ký ức của vai chính trước đây, hoặc là có hệ thống gì đó giúp đỡ công lược nam chính.

Hai mắt nàng như bị bịt kín, nên đành ít nói được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng Lục Mạnh không biết sự yên lặng và co rúm của nàng, khiến cho Ô Lân Hiên cực kỳ vừa lòng, khăn voan đã xốc, rượu hợp cẩn cũng uống rồi, kể cả không ngủ lại, cũng coi như là đã cho vị Mộng phu nhân này đủ mặt mũi.

Ô Lân Hiên vẫn còn một đống chuyện chưa xử lý, định đi luôn, nhưng mà nhìn thoáng qua Lục Mạnh còn đang khóc, thấy nàng khóc đến cực kỳ đẹp, mặt không nhăn nhó còn nước mắt từng hạt rất lớn, rất yên tĩnh.

Hắn nghĩ một lát rồi nói thêm: “Nếu trong phủ có chuyện gì, hoặc là thường ngày ngươi có gì bất tiện, có thể sai người tìm Ô ma ma.”

“Không được…” Lục Mạnh vốn dĩ ngóng trông Ô Lân Hiên đi mau lên, nhưng hắn vừa nhắc tới Ô ma ma, Lục Mạnh liền nhớ tới chuyện nàng chọc tức bà già kia đến nghiến răng.

Dù sao bà già kia cũng là ma ma quản sự trong vương phủ, có thể nói trừ nam chính ra thì lời nói của bà ta là có trọng lượng nhất, hiện giờ ngại vì nàng vừa mới gả tới có lẽ bởi vì nàng đột nhiên dược tính phát tác không kịp phòng ngừa nên mới ăn mệt, sau này chắc chắn sẽ tính sổ lại gấp mười gấp trăm lần.

Mặc dù Lục Mạnh đã sớm không nhớ rõ cốt truyện chi tiết của quyển sách này, nhưng cũng biết Ô ma ma hành hạ Trưởng Tôn Lộc Mộng không ít, khiến cho nàng ta cực kỳ thê thảm đến mức khổ mà không nói nên lời.

Nàng không thể ngồi chờ chết!

Vì thế Lục Mạnh khóc thút thít mà nói ra “Không được…” xong, sau đó vội vàng đứng dậy, chẳng buồn phân biệt ba bảy hai mốt gì đó, cứ tố cáo với nam chính trước đã!

Nhưng mà bởi vì trên người nàng vẫn còn sót lại đôi chút tác dụng của thuốc dù đã ngâm nước, hơn nữa vừa rồi nàng mới ngồi trên giường rải một đống đậu phộng và quả táo, cộm đến nỗi mông và chân đều đã tê rần.

Cho nên Lục Mạnh vừa nhấc người lên, lập tức đổ ập xuống đất theo hướng của Ô Lân Hiên, ngã “Phịch” một tiếng, may mà mặc y phục dày.

Ô Lân Hiên đang đi ra cửa bước chân chợt ngừng lại, sắc mặt lập tức lạnh xuống..

Vốn tưởng rằng nữ nhân này là người nhát gan sợ phiền phức biết tiến lùi, hóa ra là vẫn ôm ảo tưởng không thực tế sao?

Hắn tưởng rằng Lục Mạnh đây là đang nhào vào ôm hắn, không cho hắn đi, muốn được voi đòi tiên với hắn.

Lục Mạnh còn chưa ngẩng đầu, vừa nhìn thấy gần bên tay là đế giày trắng tinh, lập tức giật nảy rút tay về.

Không chỉ rút tay về, thậm chí nàng còn bị dọa sợ đến mức chổng mông, tay chân cùng dùng mà lùi về phía sau một đoạn thật lớn.

Nguy hiểm quá!

Lục Mạnh toát cả mồ hôi lạnh.

Mấy nam chính thời xưa kiểu này, ai mà không có thói sạch sẽ, ghét nữ tử, ghét tiếp xúc thân mật các thứ, thế thì chính là không xứng làm nam chính.

Nếu không thì sẽ không thể hiện được sự duy nhất của nữ chính đối với hắn, cũng bất lợi với việc tẩy trắng rằng hắn chưa chạm qua nữ phụ khác sau này.

Cho nên kể cả Lục Mạnh không nhớ được điểm lạ của nam chính trong quyển sách này, cũng biết không thể chạm vào, tuyệt đối không thể chạm vào!

Bản mặt vốn đang lạnh băng của Ô Lân Hiên, lúc thấy Lục Mạnh chổng mông bò về sau thì hơi nứt ra.

Tuy rằng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, nhưng mà ý cười trong mắt cũng đã sắp bay ra ngoài.

Điều này cũng không thể trách hắn được, thật sự là hắn chưa từng thấy khuê tú nhà ai mà có thể làm ra được… Hành động bất nhã như thế.

Sự lạnh lẽo quanh thân hắn lập tức tan đi sạch sẽ, lại có tâm trạng rất tốt mà từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Mạnh cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn giữ tư thế quỳ rạp trên mặt đất thoải mái này nhỏ giọng nói: “Vương gia, Ô ma ma đã bắt…”

Lục Mạnh vội vàng cắn chữ “Ta” lại, nuốt vào bụng. Sau đó nói tiếp: “Hạ xuân dược cho thần thϊếp, định dạy quy củ cho thần thϊếp, bắt thần thϊếp ngoan ngoãn hầu hạ Vương gia, Vương gia cứ đi luôn như vậy, thần thϊếp sẽ khó mà ăn nói với bà ấy…”