Giọng thiếu niên trong trẻo, khiến ánh mắt mọi người trong sảnh đều nhìn qua, bao gồm cả Kiều tú tài và Hà tú tài đang khiêm tốn tâng bốc nhau.
Tiết Tuấn Tài khó có thể tin ngẩng đầu, không ngờ mình còn chưa nghĩ ra, Tiết Đình Nhương đã đối được.
Chỉ thấy thiếu niên nhã nhặn gầy yếu kia, tỏ ra già dặn chấp tay sau lưng, thong thả đi vài bước trong sảnh, rồi nói: "Thượng câu vì lão, hạ câu vì khảo, lão khảo đồng sinh, Đồng Sinh khảo đến lão." (上钩为老, 下钩为考, 老考童生, 童生考到老: trên chữ câu là chữ lão, dưới chữ câu là chữ khảo, lão và khảo tạo ra (tức đồng (cùng) sinh) từ 1 chữ, Đồng Sinh (lúc này mang nghĩa chức danh) thi đến già)
Kỳ thực Tiết Đình Nhương cũng không am hiểu ngâm thơ làm đối, nhưng khó chống lại tác hại của việc trường thọ của người kia trong mộng, là gặp nhiều thấy rộng. Trong giới văn sĩ, có một chuyện cười bị truyền lưu rất lâu ——
Chuyện kể rằng, có một thư sinh tóc trắng xoá dự thi, quan chủ khảo thấy bộ dạng ông ta liền biết ông ta là một lão Đồng Sinh thi hoài không đỗ, liền cố ý khó dễ ông ta: "Ta ra một vế, nếu ngươi có thể đối được, ta liền chọn ngươi."
Lão Đồng Sinh trong lòng phát khổ, lại không dám không đồng ý.
Quan chủ khảo ra đề: "Thượng câu vì lão, hạ câu vì khảo, lão khảo đồng sinh, Đồng Sinh khảo đến lão."
Lão Đồng Sinh thở dài xin tha, đáp: "Một người là đại, hai người là thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình lớn hơn trời."
Chiêu nịnh hót này thực tinh diệu tuyệt luân, khi đó quan chủ khảo ngại không dám đổi ý, đành phê chuẩn cho ông ta đỗ tú tài.
Kỳ thực chuyện này vừa nghe, liền biết là thêm thắt. Phàm những ai từng tham gia thi Viện, nên hiểu tình hình, quan chủ khảo sao có thể chủ động kiểm tra một lão Đồng Sinh, giám khảo cùng thí sinh không thể nói chuyện với nhau, cũng vì tránh né tị hiềm.
Rõ ràng chính là do thư sinh nào đó thi rớt soạn ra, dùng để tán gẫu tự an ủi, bởi vì chọc người bật cười, liền lưu truyền trong giới văn sĩ. Thậm chí thêm thắt là có vị quan nào đó trong triều bị đày ra làm quan tỉnh lẽ vì học theo, hoặc chủ trì cuộc thi tân khoa nào đó, cố tình nhắc nhở các quan viên thân thiết một câu, ngàn vạn lần đừng "Nhân tình lớn hơn trời" .
Là chuyện cười, cũng là dặn dò, rằng khoa cử làm rối kỉ cương trước nay luôn liên lụy thật nhiều, một khi đi sai, liền khó tránh rơi vào thế khó giữ khí tiết tuổi già.
Tiết Đình Nhương không ngờ tới là, có thể nghe thấy câu đối này ở đây.
Hắn cũng không vì vế đối dưới là đi mượn mà cảm thấy bất an, bởi vì cho tới nay, việc thắng Tiết Tuấn Tài chính là chấp niệm lớn nhất trong lòng hắn.
Lúc này như thế, trong mộng cũng từng như thế.
Trong mộng hắn bởi việc này mà khốn đốn thật lâu, sau khi trải qua đủ loại nỗ lực, cuối cùng mới mở mày mở mặt. Liền vì từng trải qua, hắn mới biết được loại chấp niệm này ảnh hưởng rất nhiều đến tính tình con người. Hắn có rất nhiều mục tiêu cao xa, có rất nhiều chuyện muốn làm, mà Tiết Tuấn Tài bây giờ, với hắn mà nói bất quá chỉ là một chướng ngại vật, lướt qua hắn ta, là việc hắn phải làm.
Về phần vì sao hắn không muốn tự mình nghĩ ra vế dưới, mà lại mượn. Tiết Đình Nhương liếc nhìn Tiết Thanh Sơn cùng Dương Trung, coi như là hắn nhỏ nhen, vì oán hận mà trào phúng đi.
Hiển nhiên đang ngồi cũng chỉ có Tiết Thanh Sơn cùng Dương Trung là hai gã Đồng Sinh, mà câu đối này mặc dù tinh diệu tuyệt luân, nhưng rõ ràng lại đầy ý trào phúng. Lão khảo Đồng Sinh, Đồng Sinh khảo đến lão (Già còn đi thi lấy Đồng Sinh, là Đồng Sinh thi đến già). Đối với một Sinh Đồ thi nhiều năm đều không đậu mà nói, không thể nghi ngờ chính là châm chọc và nguyền rủa lớn nhất.
Lập tức mặt hai người đỏ bừng, lại không thể không kiềm chế. Mà lúc này, Hà tú tài cùng Kiều tú tài đã vỗ tay hoan nghênh tán thưởng.
"Hay, đối rất hay!"
Tất cả mọi người hầu như đã quên Tiết Tuấn Tài, Hà tú tài và Kiều tú tài nói nhỏ với nhau vài tiếng, sau đó Hà tú tài tuyên bố: "Sau khi hai chúng ta bàn bạc nhất trí, người thắng chính là Tiết tiểu hữu Tiết Đình Nhương."
"Tiết tiểu hữu, hi vọng ngươi có thể cần cù, cẩn thận, sớm ngày lấy được công danh." Vẻ mặt ông ta ôn hoà nói với Tiết Đình Nhương.
"Đa tạ hai vị tiền bối khích lệ, tiểu tử nhất định sẽ nỗ lực nhiều hơn." Tiết Đình Nhương thở dài hành lễ.
Mà ngay lúc hai vị tú tài Hà Kiều nói chuyện với Tiết Đình Nhương, nhóm thôn dân đứng trong và ngoài sảnh đã bắt đầu bàn luận. Phần lớn đều khen ngợi, đương nhiên cũng có người không dám tin và chất vấn.
Trong đó người Tiết gia là khó có thể tin nhất, nhất là Tiết Thanh Sơn, trước đó gã cố nén mà kiềm chế, lúc này rốt cuộc nhịn không được, đứng lên nói: "Chỉ bằng việc này liền phán bừa thắng thua, hai vị tiền bối có phải đã quá mức qua loa rồi không?"
Thấy Hà tú tài và Kiều tú tài đều nhìn lại, gã co rúm một chút, chợt lại trở nên đúng lý hợp tình: "Câu đối của con trai ta còn chưa nêu ra, cứ vậy mà quyết định thắng thua..."
Mặt Hà tú tài lộ vẻ không vui, không quan tâm đến gã, gương mặt già nua lộ vẻ lạnh lùng hỏi Tiết tộc trưởng: "Chẳng lẽ Tiết tộc trưởng cũng có dị nghị với kết luận của hai người bọn ta?"
Tiết tộc trưởng nào dám đắc tội với tú tài, còn là hai tú tài. Lại nói theo ông thấy, trận này Tiết Đình Nhương biểu hiện quả thật có chút vượt ngoài dự kiến, cũng vượt hơn Tiết Tuấn Tài thật nhiều. Ông ta là người ngoài cuộc, đương nhiên nhìn rất rõ, vội quát mắng Tiết Thanh Sơn, nhận lỗi với hai vị tú tài.
Tiết Tuấn Tài cũng lộ vẻ không phục: "Tiểu tử cũng không phục, hắn trước giờ không bằng ta, ta ta chỉ là không muốn đối, hai vị tiền bối có thể ra đề khác, tiểu tử tất nhiên có thể thắng được hắn."
Lúc này từ trong đám người ngoài cửa, một phụ nhân chen vào.
Bà ta quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn, chính là Dương thị.
Dương thị nghiêng ngả chao đảo nhào đến, khóc nói: "Con trai ta sao có thể thua, nhất định là hai người các ngươi đã bị thu mua, cố ý hại con trai ta."
Lời này chọc đúng vẩy ngược, nhất là do một phụ nhân xông vào lớn tiếng ồn ào, không riêng hai tú tài Hà Kiều mặt lộ giận dữ, ngay cả các vị Hương Lão đang ngồi đây cũng liên tục trách mắng là không ra thể thống gì.
"Vớ vẩn, thật sự rất vớ vẩn! Chẳng lẽ Lý Chính cùng tộc trưởng cũng cho là hai chúng ta bị thu mua?"
"Hai vị tú tài ngàn vạn lần đừng tức giận, phụ nhân này tóc dài kiến thức ngắn, là nói xằng nói bậy."
"Liên Hưng, còn không mau kéo mụ chanh chua nhà ông về đi!"
Một bên Tiết lão gia gấp đến độ không biết nên thế nào mới tốt, ông làm cha chồng sao có thể lôi kéo con dâu, chỉ có thể quát con trai lớn Tiết Thanh Sơn nhanh kéo phụ nhân nhà mình mang đi.
Chỉ là lúc này Tiết Thanh Sơn còn đòi giải thích, sao nghĩ đến việc này.
Mọi chuyện đang náo loạn túi bụi, Hà tú tài phất tay áo muốn đi, Kiều tú tài cũng không nguyện ở lâu. Tiết tộc trưởng cùng Trịnh lý chính liên tục giữ lại, đồng thời còn hổn hển trách mắng mau đưa mấy kẻ này đi.
Kiều tú tài cười lạnh một tiếng, cũng không khiển trách Tiết Tuấn Tài, mà cười lạnh nói với Tiết Thanh Sơn: "Uổng cho ngươi là một Đồng Sinh, cũng đã đi thi mấy lần, lại không nhìn ra ngụ ý của Hà huynh khi ra đề, chẳng trách thi nhiều năm vẫn chỉ là một gã Đồng Sinh!"
Lời này của Kiều tú tài thật sự một nhát thấu tim, sắc mặt Tiết Thanh Sơn lúc xanh lúc trắng. Kỳ thực bình thường Kiều tú tài không chua ngoa như vậy, bất quá nhìn ra cha con này thua mà không nhận lại còn muốn dây dưa, mới ác mồm ác miệng.
"Bàn về gặp chuyện ứng biến, về tâm tính trầm ổn, hắn ta đều không bằng hắn." Ông ta chỉ chỉ Tiết Đình Nhương, lại chỉ Tiết Tuấn Tài: "Khi vào trường thi sao có thời gian cho ngươi cọ xát, sao lại có thêm một cơ hội chứ? Lại nói, bài thi kia vết bẩn loang lổ, e là không cần nhìn nội dung ngươi viết, kết cục chỉ có một!"
Lúc này Tiết Tuấn Tài sớm đã bị dọa mặt như màu đất, sao có thể phản ứng lại, nhưng Tiết Thanh Sơn như bị sét đánh, không tiếp lời.
*
Hà tú tài và Kiều tú tài cuối cùng vẫn được giữ lại.
Thừa dịp trong sảnh đang loạn, Tiết Thanh Sơn xám xịt mà dẫn Tiết Tuấn Tài cùng Dương thị, vụиɠ ŧяộʍ chui vào đám người.
Thấy hết náo nhiệt để xem, nhóm thôn dân cũng đều tan, một số về nhà, một số cùng mọi người bàn tán chuyện hôm nay.
Kỳ thực bọn họ sao hiểu được cái gì, chỉ cần biết cuối cùng người thắng là Cẩu Tử nhị phòng nhà Tiết Liên Hưng là được. Có thể đoán được sau chuyện này, rất nhiều người trong thôn sẽ có cái nhìn mới với Tiết Đình Nhương, bọn họ thậm chí không biết mệt say sưa nói trong thôn có một chàng trai trẻ, được hai vị tú tài lão gia khen, nói vậy ngày sau tiền đồ nhất định không nhỏ.
Mà danh vọng của Tiết Tuấn Tài trong thôn, cũng nhất định sẽ bị Tiết Đình Nhương thay thế.
Thừa dịp nhiều người hỗn độn, Tiết Đình Nhương rời khỏi nhà Trịnh lý chính.
Chiêu Nhi đã sớm chờ ở bên ngoài, vừa thấy hắn, liền vui mừng: "Cẩu Nhi, ngươi thắng thật sao, ngươi thắng Tiết Tuấn Tài à! Tỷ thật sự rất vui."
Nàng vui đến mức nói năng lung tung, Tiết Đình Nhương thấy vậy cũng không nói được lời khiển trách, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Vui vẻ xong, Chiêu Nhi lộ vẻ chần chờ: "Đúng rồi, ngươi thắng rồi, chẳng lẽ thật muốn đến chỗ Thanh Hà học quán đó đọc sách?"
Tiết Đình Nhương trầm ngâm một chút: "Ta không định đến Thanh Hà học quán, Trần thúc nói, ông có thể giúp đưa ta đến Thanh Viễn học quán."
"Thanh Viễn học quán? Nghe tên cũng giống Thanh Hà học quán nhỉ, học quán này được chứ?" Chợt, Chiêu Nhi bật cười: "Cũng phải, Trần thúc kiến thức rộng rãi, có thể khiến ông nhắc đến tất nhiên không kém."
Tiết Đình Nhương gật gật đầu: "Ta định trong hai ngày này sẽ đến trấn trên một chuyến, nói chuyện này cùng Trần thúc."
"Sau phải chờ hai ngày, giờ đi liền đi."
Tiết Đình Nhương không ngờ Chiêu Nhi lại vội vàng như thế, không khỏi có chút chần chờ.
Chiêu Nhi lại nói: "Lúc này trong nhà chắc chắn sẽ loạn, chúng ta vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước rồi lại nói."
Hắn hiểu rõ ý trong lời nàng, với tính tình của hai vợ chồng Đại phòng, rồi cả Triệu thị xưa nay bất công, không biết trong nhà đang loạn thành cái dạng gì.
Hai người tránh đám người mà rời thôn, bởi vì không gặp được xe la, liền ngồi xe trâu lên trấn trên.
Đến Đông Ly Cư, vừa lúc Trần thúc ở tiệm, Tiết Đình Nhương nói rõ mọi sự, Trần thúc một lời liền đồng ý là ngày mai sẽ đi tìm người bạn cùng trường kia. Sau đó, hai người cũng không vội trở về, Tiết Đình Nhương tiếp tục chép quyển sách chưa hoàn thành, mà Chiêu Nhi thì tiếp tục xử lý đám quần áo mà nàng còn chưa xử lý xong.
Mãi cho tới gần chạng vạng, hai người mới trở lại Dư Khánh thôn.
Trong viện Tiết gia một mảnh yên tĩnh, ống khói bay bay khói bếp, trong bếp hình như đang nấu cơm.
Triệu thị đứng trong sân, thấy hai người bước vào, khuôn mặt già nua đầy lạnh lẽo, không hô tên kể họ mà mắng: "Mọi người đều nói hưởng phúc con cháu, chúng ta ngược lại thành lão nô tài, cả ngày không thấy bóng, về nhà liền há mồm ăn cơm, đời trước đúng là nợ các ngươi!"
Dương thị từ Đông sương đi ra: "Mẹ, em dâu đã nấu cơm rồi, chúng ta mau dọn bàn ăn cơm thôi."
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, xoay thân vào phòng chính. Dương thị không thèm liếc đến hai người, bước nhanh theo sau.
Chiêu Nhi liếc mắt nhìn Tiết Đình Nhương.
Tiết Đình Nhương nhìn nàng: "Nhìn cái gì?"
Chiêu Nhi cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi đừng để ý đến bà nội, bà luôn bất công nghiêng về một phía."
"Ừ, ta biết."
*
Lúc hai người ở trong phòng thu dọn, trong viện đột nhiên vang lên tiếng người ồn ào, không riêng có tiếng nói chuyện của Tiết lão gia và Tiết Thanh Sơn, còn có âm thanh quen thuộc khác.
Chiêu Nhi từ cửa sổ nhìn ra ngoài, là cha Dương thị - Dương Trung đến.
Dương Trung là người của vùng Ngưu Giác lĩnh gần đây(núi Sừng trâu), bởi vì là Đồng Sinh, ở Ngưu Giác lĩnh coi như là có uy tín danh dự, y và con rể giống nhau, đều mở tư thục thu tiền sống tạm. Bất quá người này làm người phù phiếm, giỏi làm ra vẻ, cậy già lên mặt, khiến Chiêu Nhi ghét nhất.
Không biết Dương Trung uống rượu ở đâu, bước chân có chút tập tễnh, gương mặt mập cũng đỏ bừng.
Hai người ở Đại phòng ra đón, có cả Tiết lão gia.
Sắc mặt Tiết lão gia có chút xấu hổ: "Lão thông gia, vì chuyện nhà ta, đã phiền ông chạy vài chuyến. Hẳn là đã uống nhiều rồi, mau vào phòng ngồi."
Dương thị oán trách: "Cha, cha thật là, sao lại uống nhiều rượu như vậy."
"Còn không phải do Trịnh lý chính hiếu khách sao, bữa rượu này lại ăn lâu đến vậy, cha ngươi sao có thể không say?" Dương Trung lộ vài phần đắc ý, lại nói với Tiết lão gia: "Không có gì, Tuấn Tài là cháu ngoại của ta, ta làm ông ngoại, sao có thể không đến làm chủ cho cháu."
Lời này càng khiến Tiết lão gia xấu hổ, cũng thầm biết chuyện lúc sáng còn chưa xong, khẳng định không đơn giản cứ vậy liền kết thúc. Ông cũng cười nói: "Khiến thông gia chê cười rồi, nếu không phải do trong nhà túng quẫn, cũng sẽ không náo ra loại việc này..."
Giọng hai người dần dần thấp đi, cùng bước vào phòng.
Chiêu Nhi liếc nhìn Tiết Đình Nhương: "May mà lúc về ta có mua vài cái bánh bao. Được rồi, đêm nay cơm cũng không cần ăn nữa."
Thực tế cũng không ai gọi bọn hắn ra ăn, bởi vì Dương Trung đột nhiên đến, toàn bộ Tiết gia đều bị giày vò xoay vòng vòng.
Tính Dương Trung này quen giày vò người ta, còn thích kênh kiệu, mấu chốt là do có thân phận Đồng Sinh, Tiết lão gia cũng kính trọng y, mỗi lần đến đều dùng thức ăn ngon và rượu ngon tiếp đón.
Người Tiết gia cũng không ngờ giờ phút này Dương Trung lại đến, chỉ tùy tiện làm chút thức ăn, chút thức ăn này không thể dùng để chiêu đãi người ta, đành nấu thêm lần nữa.
Chiêu Nhi cũng không quản chuyện bên ngoài, vào phòng bếp rót chút nước ấm, trở về phòng cùng Tiết Đình Nhương, hai người gặm bánh bao.
Ăn bánh bao xong, bên ngoài trời đã tối.
Chiêu Nhi đứng ở trước cửa, thấy phòng chính bên kia đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là đang ăn uống.
Nàng đang định đến phòng bếp nấu nước rửa chân, Tiết Đào Nhi vội vàng ra khỏi phòng chính, nói: "Chiêu Nhi tỷ, ông nội kêu Cẩu Nhi qua một chuyến."