Nghe thế, Chiêu Nhi liền dừng bước, cười nói: "Ông à, có việc gì mà không để bọn con biết vậy ạ. Cẩu Nhi đã ở lại, con cũng ở lại nghe một chút nhé."
Tiết lão gia nhìn nàng một cái, thay đổi tính khí thông thường, giọng điệu có chút không tốt: "Ngươi là nữ nhi ở lại chỗ này làm gì, nam nhân nói chuyện, có phần ngươi nghe sao?!"
Chiêu Nhi cũng không giận, có chút uất ức nói: "Sao đại bá mẫu có thể ở lại, bá mẫu không phải là nữ nhân sao? Lại nói, Cẩu Nhi không thích nói chuyện, con sợ con không trông chừng hắn lại nói gì đó chọc giận ông."
Kỳ thực ý của nàng bất quá là sợ người bắt nạt Tiết Đình Nhương, ai ở đây nghe mà không hiểu.
Tiết lão gia trừng mắt nhìn nàng, lúc này ông thật hoài nghi hết thảy đều do nha đầu lừa đảo này gây ra hết. Đứa bé Cẩu Nhi này ông biết, là cái hũ nút, sao sớm không đi trễ không đi, cố tình vào giờ phút này lại đến khóc lóc kể lể trước mộ.
Nghĩ đến đủ loại việc ngỗ nghịch nha đầu này làm trước kia, trong lòng Tiết lão gia chán ghét từng trận. Nhưng ông cũng rõ đây không phải là lúc giận chó đánh mèo, mà nên giải quyết cho xong chuyện này.
"Ngươi đã muốn nghe, vậy nghe đi." Giọng điệu không khác trước kia, nhưng ai cũng nghe ra sự bất mãn trong giọng nói.
Chiêu Nhi hồn nhiên làm như nghe không hiểu, đứng ở một bên.
Thấy vậy, Tôn thị cũng vội lôi Tiết Thanh Hòe đứng lại.
"Chiêu Nhi đã ở lại, bọn con cũng ở lại nghe một chút." Nàng ta cười theo.
Tiết lão gia nhất thời bị tức không nhẹ: "Đã muốn nghe, liền ở lại nghe đi."
Vì thế tất cả mọi người đều ở lại, bao gồm Mao Đản bốn tuổi, thậm chí Chu thị đang vội vàng trong phòng bếp, cũng mượn cớ lau bàn làm ngụy trang, ở lại không đi.
Nhà chính to như vậy, trên bàn vuông đặt một chén đựng đèn. Bấc đèn nhảy nhót, lờ mờ, ánh mắt mọi người đều nhìn Tiết lão gia. Trong chốc lát giọng ông đột nhiên vang lên, ánh mắt nặng nề nhìn lướt qua mọi người chung quanh, cuối cùng dừng trên mặt Tiết Đình Nhương.
"Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói đến việc lần trước lão đại muốn đưa đứa nhỏ đến học quán trấn trên."
Chiêu Nhi có chút khẩn trương, nhịn không được nhìn thoáng qua Tiết Đình Nhương, lại nhìn Tiết lão gia.
Hai vợ chồng Đại phòng thầm vui vẻ, bọn họ biết sẽ có chuyện này, cũng không uổng bọn họ nén giận nhiều ngày.
Trên mặt Tiết Thanh Sơn khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt gã đầy thương hại liếc nhìn Tiết Đình Nhương, lại nhìn những người khác, cuối cùng vẫn dừng trên người Tiết Đình Nhương.
"Cẩu Nhi à, đừng tức giận. So với Tuấn Tài ca con kém hơn không ít, lại theo đại bá học thêm hai năm, đến lúc đó trong nhà cũng đưa con đến trấn trên đọc sách."
Loại giọng điệu này tại đây thật sự rất đâm người, khóe môi Chiêu Nhi nhếch lên cười lạnh, đang muốn mở miệng, lại bị Tiết Đình Nhương kéo một cái.
Tiết Thanh Sơn thu hết thảy vào đáy mắt, thầm trào phúng, nha đầu lừa đảo này khó chơi thì đã sao, cũng chỉ có thể khó dễ người ta ở mấy việc lông gà vỏ tỏi, gặp chuyện lớn thì không chút tác dụng. Gã ngoài mặt cười cười, nói với Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi à, con đừng tức giận, đại bá biết lòng dạ con cao, nhưng lòng dạ cao cũng không thể làm thành cơm ăn, con nói đúng không?"
Trong phòng không ai lên tiếng.
Đúng lúc này, Tiết lão gia đột nhiên hổn hển nói: "Lão đại, ngươi nói gì đó!"
Tiết Thanh Sơn không cho là đúng: "Cha, không phải con đang khuyên Cẩu Nhi đừng chán ngán thất vọng..."
Tiết lão gia giận đến run râu, cầm tẩu thuốc chỉ vào gã: "Không mượn ngươi khuyên, đến trấn trên đọc sách không phải là Tuấn Tài, là Cẩu Tử!"
Lời này vừa ra, thật sự là một tảng đá ném xuống hồ tạo ngàn đợt sóng.
Trong phòng đầu tiên là yên tĩnh, chớp mắt sau giọng the thé của Triệu thị liền đánh vỡ yên tĩnh.
"Ông già, ông nói bậy gì vậy, đến trấn trên đọc sách không phải là Tuấn Tài?"
Tiết Thanh Sơn cũng nói: "Cha, cha hồ đồ nói nhầm đúng không."
"Cha ngươi không hồ đồ, cũng không nói nhầm, đến trấn trên đọc sách là Cẩu Tử, không phải Tuấn Tài!"
Nói xong câu đó, Tiết lão gia tựa như mất hết tinh thần, không nói gì nữa, ánh mắt của mọi người trong phòng đảo liên tục từ Tiết Đình Nhương đến Tiết Tuấn Tài, vẻ mặt đều là kinh ngạc.
Tươi cười của Tiết Thanh Sơn cứng lại, vẻ mặt Dương thị đầy khó hiểu.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Tuấn Tài đỏ lên, "Ông..."
Tiết lão gia mệt mỏi vẫy vẫy tay: "Được rồi, về phòng hết đi."
Nói đến mức này, cả nhà cũng chỉ có thể rời đi, nhưng cả nhà đại phòng vẫn ở lại không đi.
Mọi người vừa mới rời khỏi phòng chính, chợt nghe bên trong ầm ĩ cả lên.
"Ông nói rõ ràng đi, sao đến trấn trên đọc sách là Cẩu Tử, không phải Tuấn Tài của ta!"
Là giọng Triệu thị.
Rồi cả Tiết Thanh Sơn, trong đó xen lẫn tiếng khóc uất ức đầy chói tai của Dương thị, cùng lời giải thích tràn ngập mỏi mệt của Tiết lão gia.
Dưới một mái hiên, sao giấu được bí mật gì, cho nên cả nhà đều biết đã xảy ra chuyện gì.
*
Sáng sớm hôm sau, nên dậy đều đã dậy.
Bất quá tinh thần đều không tốt, nhìn ra được là đêm qua đều khó ngủ. Nhất là Dương thị, mắt sưng đỏ, nhìn liền biết là đã khóc.
Trong mắt Tiết Thanh Sơn cũng tràn ngập tơ máu, thường xuyên nhìn về phía Chiêu Nhi và Tiết Đình Nhương, ánh mắt âm trầm, nhưng không biết vì sao lại không nói gì.
Không khí vô cùng đè nén, không ai nói chuyện, rõ ràng tất cả mọi người ở đây, lại đều đâu vào đấy làm việc trong tay, trong viện yên tĩnh đến thần kỳ.
Ăn điểm tâm xong, Tiết lão gia cầm cuốc muốn ra ruộng, Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe cũng không dám chậm trễ, một người dắt trâu, một người khiêng lưỡi cày sắt, theo sau ông ra cửa.
Tiết Thanh Sơn cũng không ở trong nhà, cũng theo ra cửa, không biết là đi đâu.
Không giống người Tiết gia, Chiêu Nhi vô cùng vui vẻ.
Tối qua từ trong miệng Tiết Đình Nhương nàng đã biết rõ mọi việc, nàng liền rơi vào sự hưng phấn không thể ức chế. Chớ nói nàng vui sướиɠ khi người gặp họa, trong lòng nàng vốn dĩ Tiểu Nam Nhân nên được đi, nàng chưa kịp phát sầu vì trong tay không có tiền, tin tức này với nàng mà nói không khác chuyện vui trên trời giáng xuống.
Biết người đọc sách đặc biệt chú ý việc đến học quán, nàng cố ý tìm xấp vải màu lam áp đáy hòm ra. Đây là đồ cưới năm đó của Cầu thị, Cầu thị cho Chiêu Nhi để nàng may quần áo, chỉ là nàng vẫn luôn luyến tiếc, bây giờ cầm tới may túi đựng sách cho Tiết Đình Nhương là vừa vặn.
Nàng trãi vải ra, liền xe chỉ luồn kim bắt đầu may, miệng câu có câu không nói chuyện cùng Tiết Đình Nhương. Đúng lúc này, rèm cửa đột nhiên bị người vén lên.
Là thằng nhóc thứ hai Tiết Hữu Tài nhà Đại phòng.
Tiết Hữu Tài năm nay mới bảy tuổi, béo lùn chắc nịch, nhìn ra được là đã bị làm hư. Sau khi bước vào thằng nhóc liền mắng Tiết Đình Nhương: "Loại như ngươi mà dám tranh đoạt với đại ca ta, tên giống như chó, ngươi cũng không thông minh hơn chó."
Đứa nhỏ này nói chuyện cũng thật độc, đều do hai vợ chồng Đại phòng nuông chiều, xưa nay ở nhà lại là tiểu bá vương, quậy đến mức ai ai cũng bực. Mấy năm trước đã manh nha, đáng tiếc Dương thị liên tục che chở, nói nhóc này còn nhỏ không hiểu chuyện, hai năm nay dần lớn lên, đáng tiếc vẫn không hiểu chuyện.
Chiêu Nhi cũng không ưa nổi, nếu nói trong nhà này từng đánh Tiết Hữu Tài, thì không ai ngoài nàng. Tiết Hữu Tài sợ nàng, lại ghi hận nàng, nàng đứng bật dậy, chưa kịp mở miệng, Tiết Hữu Tài đột nhiên ném thứ trong tay đến. Đổ ập xuống, đập người sinh đau, còn tản ra mùi thối kỳ quái.
Chiêu Nhi bị trúng hai cái, theo bản năng trốn đi, nghĩ đến Tiết Đình Nhương trên giường, liền xoay lưng bảo vệ hắn. Tiết Đình Nhương không đề phòng, bị nàng ôm chặt, rõ ràng không phải lúc, hắn lại thấy mặt đỏ tim đập.
Chờ trận này qua đi, Chiêu Nhi mới nới tay, Tiết Hữu Tài đã chạy, mà thứ thằng nhóc đó dùng để ném họ lại là phân trâu đã phơi khô.
Chiêu Nhi ghê tởm không nhẹ, nhấc chân liền đuổi theo.
Nàng chặn được Tiết Hữu Tài tại cửa viện, chưa nói lời nào liền túm vạt áo thằng nhóc, bẻ một nhánh cây bên cạnh góc tường quất lên người nhóc.
"Ba ngày không đánh ngươi, ngươi liền dám leo tường lật ngói ..."
Tiết Hữu Tài giãy trốn không được, bị Chiêu Nhi quất đau. Há miệng la khóc, tụt ngồi xuống đất, thuận thế nằm ườn trên mặt đất.
Vừa nhìn liền biết là tư thế nằm vạ mà bọn trẻ thường dùng.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, người trong phòng đều kinh ngạc đi ra.
Triệu thị vừa thấy Tiết Hữu Tài bị Chiêu Nhi đánh, liền bùng nổ: "Ai cho ngươi đánh cháu ta, mau dừng tay!"
Chiêu Nhi không để ý đến bà, mắng: "Về sau còn dám không? Cái gì không học lại học ném phân trâu! Miệng toàn lời ác độc, ai dạy ngươi nói vậy, hôm nay không nói rõ ràng, ta không chỉ đánh ngươi, lát nữa ta còn kéo ngươi ra sông rửa miệng..."
Dương thị cũng bước ra, thị hét lên một tiếng: "Vương Chiêu Nhi, ngươi điên rồi, ngươi dám đánh Tuấn Tài!"
"Sao Đại bá mẫu không rốt cuộc nó đã làm gì, tuổi còn nhỏ không học điều hay, lại học mấy lời ô uế của đám bà tám, còn ném phân trâu vào người nhà. Ta nói cho ngươi rõ, nhị ca ngươi có tên, là Tiết Đình Nhương, về sau còn dám chó này chó nọ, ta thấy một lần liền đánh một lần!"
Tiết Hữu Tài khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, đáng tiếc không ai cứu được nó. Triệu thị tức giận đến giơ chân, Dương thị muốn bước đến ngăn Chiêu Nhi, lại bị Hắc Tử ngăn cản.
Hắc Tử bình thường cúi đầu ủ rũ, chẳng chút tinh thần, nhưng khi cản trước mặt người, trong họng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, răng nanh sắc bén cũng nhe ra, Dương thị biết nếu thị dám bước lên, con chó này sẽ đớp thị một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa viện đột nhiên vang lên một loạt âm thanh kinh ngạc: "Các ngươi đang làm gì?"
Là Tiết Thanh Sơn ra ngoài trở về, cùng về không chỉ có Tiết tộc trưởng và Trịnh lý chính, còn có năm sáu thôn dân khác đã qua tuổi nửa trăm.
Thấy trong nhà náo thành như vậy, Tiết Thanh Sơn đầu tiên là kinh ngạc, rồi chợt lóe ra nụ cười khổ, nói với người bên cạnh: "Người bên ngoài nói thế nào thôi không cần nhắc lại, chỉ riêng việc khắc nghiệt Cẩu Tử, vạn lần không dám. Nha đầu này xưa nay mạnh mẽ, vừa động đến liền ầm ĩ cả nhà, nếu thực sự có người khắc nghiệt, không phải đã sớm náo loạn um sùm."
Lời này nói ra khiến người ta ù ù cạc cạc, bất quá Chiêu Nhi cũng không phải là người chịu bị nói xấu, liền bác trở về: "Đại bá, lời này chẳng phải là nói xấu người ta sao. Bình thường ở trong nhà ta luôn tôn kính trưởng bối, không có việc ầm ĩ sẽ không nói lời ầm ĩ. Hôm nay đánh thằng nhóc này, cũng có nguyên nhân, nó dám mắng..."
Nói tới đây, liền bị Dương thị ngắt lời.
Thị lộ vẻ lòng đau như cắt, đoạt lấy Tiết Hữu Tài từ trong tay Chiêu Nhi, ôm lấy khóc lóc: "Thằng bé bao lớn, ngươi bao lớn? Thằng bé ở tuổi này là lúc không hiểu chuyện, ngươi còn so đo ..."
Dương thị khóc hu hu, tỏ vẻ uất ức lại hết cách, Tiết Thanh Sơn cũng ở bên cạnh thở dài than ngắn, Chiêu Nhi không biết hai vợ chồng này đang diễn cái gì, ngớ ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gấp đến độ đỏ bừng, đang muốn giải thích, lúc này Tiết Đình Nhương từ trong phòng đi ra, với tay giữ chặt lấy nàng.
Hắn bước về phía trước hai bước, đứng trước Chiêu Nhi, cung kính chào Tiết tộc trưởng, Trịnh Lý Chính cùng mấy vị thôn dân. Người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hắn là vãn bối, ai cũng đều là trưởng bối của hắn.
Sau khi đã đủ cấp bậc lễ nghĩa, hắn mới giải thích với Dương thị: "Mong đại bá mẫu đừng tức giận, Chiêu Nhi cũng là nhất thời xúc động, nàng thấy đệ ấy mắng ta cùng tên với chó, lại ném rất nhiều phân trâu lên người ta, mới nhất thời tức giận đánh đệ ấy."
Một loạt hành động cử chỉ này của Tiết Đình Nhương, liền gây ấn tượng đầu tiên rất tốt. Người đọc sách mà, nên tao nhã có lễ. Cũng mượn việc xin lỗi, dùng hai câu nói rõ đầu đuôi mọi việc.
Chiêu Nhi cũng không ngốc, nàng sai liền sai ở việc nóng lòng muốn giải thích rõ ràng hết thảy, không khỏi nói năng rườm rà, mà Tiết Đình Nhương chỉ nói trọng điểm, không đề cập tới việc khác.
Lại nói rất có phương thức, trẻ con nghịch ngợm cũng rất bình thường, nhưng nghịch ngợm đến mức sỉ nhục người ta là chó, vậy thì cần phải cân nhắc, càng chưa nói đến việc ném phân trâu lên người làm huynh trưởng là Tiết Đình Nhương. Đồng thời cũng thay Chiêu Nhi giải thích, vì sao nàng lại xúc động đến mức đánh thằng nhóc này như thế.
Quả nhiên, mấy người Tiết tộc trưởng nghe xong, lại thấy biểu cảm nhẫn nhịn trên gương mặt gầy yếu của Tiết Đình Nhương, liền không khỏi nghiêng về phía hắn.