Sau Khi Phản Bội Ảnh Đế,Tôi Trở Thành Ông Bố Của Em Bé Dễ Thương Quốc Dân

Chương 3: Gặp Đường Chi Vị

Thẩm Trúc Phong thủ thỉ: "Nhược Lan xảy ra chuyện rồi."

"Cái gì?".

Hô hấp của Thẩm Trúc Phong trở nên dồn dập: Người trong bệnh viện nói,bệnh Tim của Nhược Lan phát tác,bây giờ đang cấp cứu.

Bạch Chỉ Hạc nhíu mày:"Cậu bây giờ hay bình tĩnh.Tôi sẽ cùng cậu lập tức đến bệnh viện."

Bệnh Tim của Nhược Lan rất nghiêm trọng.Đáng lẽ ra cô ấy phải tiến hành phẫu thuật vào năm ngoái.

Nhưng những năm nay,vì phải điều trị bệnh thần kinh cho Nhược Lan và thuê y tá. Thẩm Trúc Phong không tiết kiệm được đồng nào.Nên ca phẫu thuật kéo dài đến tận bây giờ.

Lần này,e rằng không thoát nổi nữa rồi.

Hai người vội vã đến bệnh viện .Đúng như dự đoán.Nhược Lan đang trong tình trạng hết sức nguy kịch,cần phẫu thuật gấp.

Bác sỹ cầm những tờ giấy xét nghiệm khác nhau.Giải thích từng chút một cho Thẩm Trúc Phong :"Chi phí phẫu thuật ít nhất 20 vạn,hậu phẫu ,hộ lý ít nhiều phải 5 đến 6 vạn.Cậu xem ,cuộc phẫu thuật này vẫn muốn làm chứ.Nếu muốn thì đi nộp tiền .Còn không thì chắc chỉ cầm chừng nữa thôi.

Thẩm Trúc Phong giống như một xác sống biết đi, được một lúc ,anh cúi đầu xuống lấy ra cuốn sổ Tiết kiệm từ trong túi ra.Dùng ngón tay tái nhợt đếm từng con số trên đó.

Một,mười,trăm,nghìn....

Tổng cộng là 6 vạn rưỡi.

Thậm chí không được một nửa chi phí phẫu thuật.

Thẩm Trúc Phong nhắm mắt lại,l*иg ngực như có một tảng đá đè xuống.Nặng đến mức suýt làm anh nghẹt thở.

"Bác sỹ,làm phiền ông sắp xếp giúp em gái tôi phẫu thuật .Tiền phẫu thuật,tôi sẽ đi đóng ngay bây giờ."

"Được.Vậy thì cố gắng nhanh lên.Bệnh nhân không thể trì hoãn thêm nữa."

Bác sỹ vừa đi,Bạch Chỉ Hạc lập tức kéo Thẩm Trúc Phong sang một bên.Thấp giọng nói:"Cậu định đi đâu để kiếm tiền? Tôi ở đây vẫn còn mấy vạn tệ ,nhưng mà vẫn còn thiếu rất nhiều.Cậu cũng không có người thân,bạn bè quen nào khác nữa .Còn thiếu một khoản nữa .Cậu định đi đâu để kiếm đây?"".

Bạch Chỉ Hạc thở dài:" A Phong.Cậu cũng đừng trách tôi nặng lời.Em gái cậu bây giờ như thế này rồi.Cứu được đi nữa thì có nghĩa lý gì."

Thẩm Nhược Lan không thể tự chăm sóc cho bản thân ,bệnh Thần kinh cứ phát đi phát lại.Lúc chưa phát bệnh thì đỡ.Phát bệnh rồi thì Thẩm Trúc Phong chỗ nào cũng không thể đi,chỉ có thể để ý cô ấy từng bước một.

Nhưng mà Thẩm Trúc Phong mới chỉ có 27 tuổi thôi.

Cuộc đời của anh ấy ,chẳng lẽ đều phải nằm trên người Thẩm Nhược Lan sao?.

Mấy năm nay,vì chữa bệnh ,tìm bác sỹ,mua thuốc cho cô ấy.Cậu đã mượn bao nhiêu tiền rồi?Bệnh của cô ấy là hố sâu không đáy.Đúng.Tôi biết cô ấy là em gái của cậu.Nhưng..."Giọng nói của Bạch Chỉ Hạc run run: "Cậu cũng phải nghĩ cho tương lai của mình chứ."

Cầm một bình xăng như vậy.Ai còn muốn kết hôn,yêu đương với Thẩm Trúc Phong nữa chứ.

Thẩm Trúc Phong cúi đầu im lặng,một lúc sau mới nhét cuốn sổ Tiết kiệm vào tay Chỉ Hạc ,giọng điệu khó chịu:"Chỉ Hạc.Tôi biết rồi.Cậu vì tốt cho tôi.Nhưng tôi sẽ không từ bỏ em gái của mình.Phiền cậu chăm sóc Nhược Lan một chút.Tôi sẽ quay lại ngay."

Nói xong,Thẩm Trúc Phong quay người rời đi.

"Thẩm Trúc Phong".

Thẩm Trúc Phong nắm chặt tay,phớt lờ tiếng hét của Bạch Chỉ Hạc.Mau chóng rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài xe đến rồi đi, tim của Thẩm Trúc Phong đập rất nhanh .

20 vạn...

Tôi phải đến đâu để kiếm 20 vạn cứu người đây.

Thẩm Trúc Phong ngẩn ngơ,lang thang trên đường phố

Bán thân?

Anh ta sớm đã không còn zin nữa.Cái thân thể này .Chỉ có 5 trăm tệ đi nữa cũng không ai thèm.

Bán nội tạng?

Nhưng nếu cơ thể đấy suy sụp.Ai sẽ là người chăm sóc Nhược Lan đây?

Mặt trời trên đỉnh đầu chói sáng.Làm cho miệng Thẩm Trúc Phong khô khốc.Anh ta tìm một chỗ râm mát.Chậm rãi ngồi xuống bên vệ đường.Ôm đầu tuyệt vọng.

Không biết qua bao lâu,anh ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên

Ánh mắt lặng lẽ dừng trên tấm biển quảng cáo ở bên đường.Bên trên là một cậu bé tuấn tú đang cười rạng rỡ.

Thẩm Trúc Phong cắn chặt môi

Hay là,đi cầu xin anh ta...

Thẩm Trúc Phong hít một hơi thật sâu.Như thể anh đã đưa ra một quyết định hết sức khó khăn.Lấy chiếc điện thoại từ trong túi,tìm một lúc lâu mới tìm thấy một dãy số điện thoại đã bị đóng bụi từ lâu.

Mười mấy giây sau,một âm thanh của một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia.

"Alo,Xin chào.Ai vậy?"

Trái tim Thẩm Trúc Phong dường như thắt lại:Châu Dung.

Điện thoại im lặng một hồi:"Thẩm tiên sinh"?.

Thẩm Trúc Phong:"Là tôi".

Giọng nói của Châu Dung đột nhiên trầm xuống:"Thẩm tiên sinh,sao đột nhiên anh lại gọi cho tôi".

Thẩm Trúc Phong giọng nói nghẹn lại:Châu Dung,cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền không?Sau này,tôi nhất định trả lại.

Châu Dung thở dài:Thẩm tiên sinh,không phải tôi không muốn cho anh vay.Mà là anh Vị đã cảnh cáo chúng tôi.Không ai được phép cho hay mượn tiền giúp anh.Nếu không anh ấy sẽ khiến chúng tôi ăn không được, ở cũng không xong.Anh biết tính của anh Vị rồi đấy,anh ấy nói được làm được.Thẩm tiên sinh,tôi trên có già dưới có trẻ...

Thẩm Trúc Phong hiểu nỗi khổ của anh ta.Không phải vì không còn con đường nào khác nữa.Anh ta cũng không đến làm khó một trợ lý như Châu Dung.

Chỉ là,anh ta giờ không còn cách nào khác.

Em gái anh ta vẫn còn đợi 20 vạn tiền cứu mạng.

Vậy...cậu có thể cho tôi gặp Chi Vị được không?.

Châu Dung kinh ngạc:"Anh muốn gặp Vị ca?".