Quách Kỳ là người quản lý nghệ sĩ, gần đây anh luôn cảm thấy diễn viên nhà mình hơi kỳ lạ. Quách Kỳ lén liếc nhìn chàng trai ngồi trên băng ghế dự bị để chờ thử vai, người đó có tướng mạo anh tuấn, mặt mày ôn hòa đang cúi đầu lật xem tài liệu trên đùi, nhìn qua thì vô cùng tao nhã. Thỉnh thoảng các diễn viên nhỏ xung quanh lại nhìn về phía Bạch Trạch, nếu nói đến diễn xuất thì Bạch Trạch cũng là diễn viên có khả năng hút fan rất mạnh, dĩ nhiên dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Quách Kỳ nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ đánh giá Bạch Trạch như muốn phát hiện được điều gì đó. Bạch Trạch cảm nhận được ánh mắt rõ ràng của Quách Kỳ, anh thấy có chút nghi hoặc nên ngẩng đầu hỏi: "Anh Quách, có chuyện gì sao?”
"A Trạch, không phải em không thích ăn ngọt sao? Tối qua có phải em ăn bánh không?” Cách vài ngày Quách Kỳ sẽ đến chỗ ở của Bạch Trạch để xem xét một chút, hôm qua anh tiện tay để chiếc bánh ngọt còn lại từ lễ kỷ niệm ở trong tủ lạnh, nhưng sáng nay trước lúc ra khỏi nhà thì phát hiện nó đã không còn nữa.
Ngày hôm qua trong phòng chỉ có hai người Quách Kỳ và Bạch Trạch, từ trước đến nay Bạch Trạch không thích đồ ngọt mà chiếc bánh ngọt lại không cánh mà bay, điều này khiến Quách Kỳ cảm thấy rất kinh ngạc.
Bạch Trạch hơi sửng sốt, mất vài giây mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra vài nét khó xử.
Quách Kỳ thấy thế thì lập tức không nỡ, thầm mắng bản thân không có việc gì làm hay sao mà lại nói tới chuyện này, vội vàng đổi câu khác: "Không sao đâu, nếu em muốn ăn thì anh đi mua cho, bánh ngọt nhà kia thật sự rất ngon.”
"Không cần đâu anh Quách, tại tối hôm qua em thấy hơi đói thôi." Bạch Trạch bình tĩnh lại, trong lòng lại cảm thấy không biết phải làm sao. Tự nhiên đối phương lại dám chạy ra ngoài ăn vụng, một tháng nay anh đã béo lên bao nhiêu rồi?
Quách Kỳ nghĩ thầm Bạch Trạch đã ăn không ít trong bữa tiệc chúc mừng rồi, buổi tối lại còn đói nữa sao, chẳng lẽ em ấy có hai dạ dày?
Quách Kỳ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, anh luôn cảm thấy hình như gần đây trên người Bạch Trạch đã xảy ra biến hóa khác thường.
Năm nay Bạch Trạch hai mươi bốn tuổi, anh học đại học ở Học viện Điện Ảnh, hai mươi tuổi thì ra mắt, bộ phim truyền hình đầu tay của anh khi vừa phát phóng đã mau chóng nổi tiếng. Nhân cơ hội này anh cũng tích góp được một lượng lớn người hâm mộ, lượng fan trên mạng còn nhiều hơn. Thật ra anh giống như một ngôi sao thần tượng hơn, không phải người thuộc phái thực lực, nhiều nhất cũng chỉ tính là người được đào tạo chính quy.
Thân phận này cũng có chỗ tốt và chỗ xấu của nó, chỗ tốt là sức chiến đấu của fan vô cùng mạnh mẽ, chỗ xấu là công chúng có thể dễ dàng hủy đi danh tiếng của ngôi sao thần tượng.
Khi Bạch Trạch đi đóng phim thần tượng, có không ít thầy cô trong Học viện Điện Ảnh thấy khá tiếc nuối. Trong mắt người ngoài giới Bạch Trạch có cuộc sống rất sáng sủa nhưng Quách Kỳ biết rõ những khó khăn trong đó. Bạch Trạch lớn lên trong một gia đình đơn thân, mẹ thì bị bệnh nặng, quá trình điều trị đòi hỏi một khoản chi phí lớn. Năm đó Bạch Trạch mới hai mươi tuổi nhưng trong tay chỉ có một căn nhà sáu, bảy mươi mét vuông, nếu anh bán đi thì sẽ không còn chỗ ở nữa nên chỉ có thể chọn cách không ngừng đi đóng phim, kiếm tiền.
Quách Kỳ là người chứng kiến Bạch Trạch đi qua điểm thấp nhất của cuộc đời, đến nay anh vẫn còn nhớ rõ bộ dáng Bạch Trạch lúc vừa quay xong, cả người ướt đẫm ngồi xổm ở góc tường ăn cơm hộp. Khi đó Bạch Trạch cũng không có fan, ngày nào cũng đi quay phim, ngay cả tiết học trên trường cũng không tham gia. Quách Kỳ trước kia cũng từng dẫn dắt vài nghệ sĩ, nhưng trong lòng lại đau lòng vì đứa nhỏ có số phận gập ghềnh này, cũng may bộ phim đó vừa chiếu đã nổi tiếng.
Những ngày tháng sau này của Bạch Trạch tốt hơn nhiều, lời mời đống phim nhiều lên, chuyện tiền bạc cũng không còn là vấn đề nữa, chỉ là con đường diễn xuất lại dần chững lại. Nếu muốn cải thiện diễn xuất của diễn viên thì cần một kịch bản tốt để đánh bóng bản thân. Dĩ nhiên Bạch Trạch không cam lòng dùng cả đời để đóng phim thần tượng, nhưng nếu muốn kiếm tiền thì chắc canh phải buông bỏ cái gì đó. Bạch Trạch đang muốn bắt tay vào quá trình chuyển mình thì một tin dữ ập đến đánh bại anh, người mẹ bị bệnh lâu năm qua đời.
Việc này đã giáng một đòn đau lên Bạch Trạch, anh trầm cảm trong một thời gian dài, giống như đã mất đi động lực sống tiếp, khoảng thời gian đó Quách Kỳ có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Bước ngoặt xảy ra vào một đêm mưa.
Quách Kỳ nhận được điện thoại của Bạch Trạch trong đêm, sau đó anh đã bắt taxi đến địa điểm xảy ra tai nạn dưới mưa to gió lớn. Chiếc xe mà Bạch Trạch thường lái đã lao ra khỏi hàng rào, ngã xuống sườn núi, hiện trường tai nạn là một đống hỗn loạn, trên mặt đất rải rác đầy những mảnh thủy tinh. Tuy Quách Kỳ là một người đàn ông trưởng thành nhưng khi nhìn thấy hiện trường như vậy thì vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, kỳ tích chính là Bạch Trạch gần như không bị tổn thương gì.
Video giám sát cho thấy Bạch Trạch đã dùng tay không mở cửa xe, từ trên chiếc xe mất kiểm soát nhảy xuống, tránh thoát một kiếp nạn.
Quách Kỳ xem xong video mà cả người đều không hiểu gì, khóa của chiếc xe này là cố định nếu muốn mở cửa xe thì phải tắt máy, làm sao em ấy có thể dùng tay không mở cửa trong lúc xe đang chạy chứ? Nghệ sĩ của anh là Batman hay Kẻ hủy diệt thế?
Kết quả sau khi kiểm tra cho thấy chiếc xe bị người ta động tay động chân, rất có thể là một vụ án gϊếŧ người, Quách Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng. Anh nghĩ vỡ đầu cũng không ra, rốt cục Bạch Trạch đã đắc tội với ai mà bị kẻ có lòng dạ độc ác như vậy tính kế?
Dù sao Bạch Trạch cũng là nghệ sĩ nên khi tin tức bị tung lên mạng đã gây ra sóng gió, nhưng năng lực của Quách Kỳ cũng không tồi, ngay sau đó anh đã cưỡng chế ép xuống. Cũng từ lúc ấy Bạch Trạch bỗng nhiên thay đổi, cả người anh hình như trầm ổn hơn, anh cũng lấy lại tinh thần, bảo Quách Kỳ tiếp tục sắp xếp lịch trình cho mình.
Đương nhiên trong lòng Quách Kỳ thấy rất vui mừng, nhưng mà anh cũng phát hiện ra tính cách Bạch Trạch có thay đổi nhỏ. Bạch Trạch luôn nhẹ nhàng, tính tình rất tốt, nhưng bây giờ thỉnh thoảng sẽ có lúc kiêu ngạo, biểu cảm thờ ơ cũng xuất hiện, cảm thấy giống như một người khác. Bạch Trạch cũng bắt đầu mua đồ chơi đắt tiền, lén lút ăn đồ ngọt, thứ mà trước đây không dám nghĩ đến.
Quách Kỳ có chút lo lắng, sợ rằng những đã kích liên tiếp sẽ biến chàng trai như ánh nắng mặt trời luôn hướng về phía trước, người luôn lịch sự lễ phép như em ấy thành kẻ tâm thần phân liệt.
Đương nhiên Bạch Trạch cũng biết hành vi gần đây của mình khiến Quách Kỳ nghi ngờ, nhưng anh không có cách nào, đối phương cũng không phải là người biết nghe lời. Kiếp trước, Bạch Trạch bị hủy đi khuôn mặt trong một vụ tai nạn ô tô, anh cũng mất cả hai chân, vĩnh viễn kết thúc sự nghiệp diễn xuất của mình. Đến kiếp này, anh đã đạt cùng đối phương đạt được một số thỏa thuận, sau đó anh trở lại khoảnh khắc chiếc xe mất kiểm soát trong đêm mưa để thay đổi số phận.
Thời gian quay lại mười năm trước, anh có một cơ thể khỏe mạnh ở tuổi 24, nhưng bên trong lại là người đã 34 tuổi.
Mục tiêu của Bạch Trạch chỉ có một, đó là bù đắp cho những hối tiếc trong quá khứ và trở thành một diễn viên thực thụ.
"Người tiếp theo." Nhân viên đi ra nhắc nhở, nhìn thấy Bạch Trạch thì cũng sửng sốt.
Đạo diễn Hà rất nổi tiếng, một số bộ phim của ông đã giành được giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế lớn, ông luôn thích sử dụng người mới, nếu không chính là một số cốt truyện cũ, bộ phim lần này tên là [Vải đỏ] đương nhiên cũng giống vậy. Ai cũng không nghĩ tới Bạch Trạch lại đến thử vai, khung cảnh này cảm giác có chút không đúng lắm?
Bạch Trạch đi vào phòng, nhà sản xuất và đạo diễn ở trong góc cũng ngẩn ra, theo bản năng mà quan sát vẻ mặt của đạo diễn Hà. Trong lòng mọi người đều không nhịn được mà nói thầm, nhưng nhìn thấy Bạch Trạch đã bắt đầu giới thiệu bản thân thì không nói gì nữa.
Dù sao đạo diễn Hà cũng là đạo diễn già dặn kinh nghiệm, ông nhìn thấy Bạch Trạch thì sắc mặt không đổi chỉ thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Nhân vật mà Bạch Trạch thử vai hôm nay là Diêm Nhị trong bộ phim [Vải đỏ], trong bộ phim này đất diễn của nam hai và nam ba chiếm chủ yếu. Diêm Nhị là thanh niên tiến bộ đã nhận được tư tưởng giáo dục mới, nhưng anh ta lại lớn lên ở nhà họ Diêm có tư tưởng nghiêm khắc. Diêm Nhị vốn ôn hòa, tiến bộ, nhưng trong làn sóng thời đại lại phải chấp nhận một loạt đả kích dẫn đến tan nhà nát cửa, cuối cùng anh đã trở thành một kẻ lạnh lùng, sắc bén chỉ biết báo thù.
Thật ra phân cảnh của Diêm Nhị không được tính là quá nhiều trong toàn bộ bộ phim, nhưng anh ta lại là nhân vật tỏa sáng nhất, tính cách trước và sau thay đổi rất lớn. Bạch Trạch đã từng xem [Vải đỏ] rất nhiều lần, biên kịch đã tốn tâm sức để mài giũa nhân vật Diêm Nhị, đáng tiếc diễn viên đóng vai này ở đời trước khá thất bại.
Phần thử vai Diêm Nhị của Bạch Trạch ở trong 2 cảnh, trùng hợp chính là hai loại tính cách đối lập nhau. Ngoài các nhà sản xuất, đạo diễn ra thì trong phòng cũng có rất nhiều người khác, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Trạch ở trung tâm căn phòng.
Bạch Trạch chậm rãi hít một hơi, cố gắng bỏ qua tầm mắt nghiêm khắc của đạo diễn Hà, bắt đầu phần biểu diễn của mình.
[Anh ơi, chắc anh không định tìm cho em một người chị dâu đâu nhỉ?] Gương mặt chàng trai ôn hòa, khóe miệng khẽ cong, trêu ghẹo nhìn về phía người khác. Trên người anh cũng mang theo dáng vẻ của người đọc sách, đôi mắt sáng lấp lánh, tất cả đều ánh lên sức sống của người trẻ tuổi.
Đạo diễn Hà nhấc lông mày lên, ban đầu ông cho rằng phần thử vai của Bạch Trạch chắc chắn sẽ vô cùng nát nhưng hiện tại ông cảm nhận được người này thật sự vượt qua dự kiến của mình,
Nhân viên phụ trách đối diễn sửng sốt một chút rồi lại vội vàng nhìn thoáng qua kịch bản trong tay, đọc lời thoại: [Nói nhảm nhí! Mỗi ngày em đều học những thứ không ra gì này à?]
Chàng trai ngẩn ra, thu lại ý cười, bất đắc dĩ nói: [Cha đã nói với anh rồi sao?]
[Em ít tham gia mấy cuộc diễu hành đó đi, thân phận của em là gì còn thân phận của mấy kẻ kia là gì chứ? Vốn dĩ em và bọn họ là không phải là người cùng thế giới!]
Chàng trai nghe được anh trai mình nghiêm khắc, độc đoán nói vậy, biểu cảm thoải mái trên mặt hoàn toàn phai nhạt, có vẻ hơi nặng nề. Đôi môi của anh hơi di chuyển, dường như muốn mở miệng để phản bác, nhưng cuối cùng anh vẫn nuốt những lời muốn nói xuống. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng một lần nữa: [Anh…]
"Được rồi, dừng lại! Cảnh tiếp theo."
Thanh âm quyết đoán của đạo diễn Hà vang lên, Bạch Trạch tỉnh lại từ trong phân cảnh, cả người hơi lung lay. Thực ra phía sau phân cảnh này còn có lời thoại, theo lẽ thường thì phải chờ đến khi Bạch Trạch diễn xong nhưng đạo diễn Hà đã trực tiếp kêu dừng lại. Bạch Trạch cũng không biết bản thân diễn đạt hay không, sắc mặt đạo diễn Hà bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Thật ra trong lòng Bạch Trạch có chút khẩn trương, mặc dù anh có kinh nghiệm biểu diễn trước gương, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của mười năm trước. Những bộ phim truyền hình trước đây mà anh đóng, các nhân vật đều khá một chiều, cơ bản sẽ không giúp cải thiện diễn xuất. Lối diễn xuất của phim điện ảnh và phim truyền hình cũng có phần khác biệt, không biết đã có bao nhiêu người dùng diễn xuất của mình vào những vai diễn trên màn ảnh rộng nhưng đều diễn đến mức không xem nổi.
Bạch Trạch gạt suy nghĩ lung tung sang một bên, điều chỉnh lại cảm xúc rồi anh ra hiệu cho nhân viên chuyển sang phân cảnh tiếp theo.
Phân cảnh này là sau khi Diêm Nhị hắc hóa, anh ta đã trải qua việc đời, tính tình cũng trở nên lạnh lùng, kỳ quặc, sắc bén và đã cắt đứt quan hệ với người anh trai mà bản thân từng kính trọng.
Bạch Trạch theo bản năng sờ sờ cổ tay để lấy lại tinh thần nhưng một cảm giác rút đi quen thuộc lại xuất hiện.
Một linh cảm xấu hiện lên trong lòng anh.
Không, không được xuất hiện vào lúc này.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Bạch Trạch đang cúi đầu ở trung tâm, đợi lúc lâu cũng không thấy phản ứng của đối phương nên đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi diễn viên thử vai, những người khác không thể nói chuyện, vì thế nếu hiện tại Bạch Trạch cũng im lặng thì toàn bộ căn phòng sẽ có một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Nửa phút đã trôi qua.
Đạo diễn Hà thấy Bạch Trạch vẫn chưa bắt đầu biểu diễn, không khỏi nhíu mày. Ông muốn lên tiếng để nhắc nhở rằng không thể trì hoãn thời gian, nhưng ánh mắt lại va chạm với một đôi mắt lạnh.
Đó là một ánh nhìn lạnh đến thấu xương, giống như bị một tảng băng đâm vào trong xương cốt khiến người khác tự hỏi chủ nhân của đôi mắt không biết đã phải trải qua những gì.