Quần áo lộn xộn quấn quanh eo, hai chân ướt sũng nhớp nháp như thịt quả bị hư thối, từ trong ra ngoài nóng chảy tan thành một hồ chất lỏng sền sệt.
Dư Mẫn nằm trên sô pha, lắng nghe nhịp tim dần dần trở lại, cảm giác mông lung cùng cảm giác say rượu tất cả đều theo sự nồng nhiệt vui vẻ ban nãy bốc hơi đi.
Chỉ còn lại cơn đau đầu không biết xử lý như thế nào.
Cô có thể đổ lỗi do rượu gây nên, mà cô cũng nên đổ lỗi tất cả là do rượu.
Nhưng hành vi chơi cờ đã bại lộ ra cô không say đến mức mất đi thần chí, lấy cớ say xỉn không đủ thuyết phục.
Khi còn đang ngơ ngác nhìn trần nhà thì Tưởng Thừa Trạch lại lần nữa chống đỡ thân thể nặng nề, cúi người hôn cô.
Anh cẩn thận vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên trán, lông mày, lông mi…
Khi cảm giác ấm áp lại truyền đến từ môi, cô đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào.
Một bên là phòng khách tối om, một bên là ánh đèn trong phòng tắm hắt ra bóng dáng mơ hồ của Dư Mẫn trên cửa kính.
Du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn lại lần nữa cứng phát đau, Tưởng Thừa Trạch cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, vô tình nhìn thấy ngọn nến bên cạnh bánh kem.
Tính ra, anh và Dư Mẫn chưa từng tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Sinh nhật của anh đều do mẹ anh lên kế hoạch sắp xếp từ sớm, hầu như năm nào cũng là buổi họp mặt cả gia đình.
Còn sinh nhật của cô, năm thứ nhất kết hôn đã bị bỏ lỡ, năm thứ hai kết hôn thì lại gặp phải một cuộc họp khẩn cấp của công ty…
Chờ đến khi anh vội vã về đến nhà thì hoa sơn chi trang trí bánh kem đã xẹp xuống, các món ăn phong phú cũng đã nguội ngắt, ngay cả rượu vang đỏ màu sắc lộng lẫy trong ly rượu cũng mất đi “sức sống” vì đã rót ra quá lâu.
Dư Mẫn nghiêng đầu, ngủ thϊếp đi trên sô pha.
Cô mặc váy dài xinh đẹp, son môi là một màu sắc tươi sáng ngày thường hiếm thấy, ngay cả mái tóc cũng được búi lên cầu kỳ hơn bình thường.
Rõ ràng cô vẫn luôn đợi anh, chờ đợi anh trong cơn buồn ngủ…
Tưởng Thừa Trạch nhìn Dư Mẫn nằm trên sô pha, trong lòng dâng lên dịu dàng hiếm thấy, cúi người hôn cô.
Cô tỉnh dậy trong giấc ngủ chập chờn, ngơ ngác mở mắt ra, đầu tiên còn hơi kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn thuận theo đặt tay lên bờ vai anh.
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ kèm theo hơi thở khẽ khàng của cô không nhịn được phả vào miệng anh, khiến dòng du͙© vọиɠ như thủy triều không thể chờ đợi trào ra khỏi người anh, anh ôm cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Chờ đến khi cuộc chiến kịch liệt kết thúc thì kim đồng hồ đã sớm qua mười hai giờ.
Anh quên nói một câu chúc mừng sinh nhật cô, cũng quên hỏi cô có điều ước sinh nhật nào muốn thực hiện không.
Đặt con dao răng cưa cắt bánh sang bên cạnh, Tưởng Thừa Trạch mở gói nến ra, rút một cây tượng trưng, thắp nến.
Ánh sáng mỏng manh nhưng ánh lửa vàng cam lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong phim truyền hình, nhân vật nữ chính sẽ ở trước bánh kem nhắm mắt lại ước nguyện.
Tưởng Thừa Trạch tưởng tượng cảnh Dư Mẫn nắm hai tay trước ngực, khi ánh lửa run rẩy chiếu lên mặt cô, khi lông mi cô đổ bóng xuống hàng mi dưới, khẽ rung rinh theo ánh sáng…
Cô sẽ ước điều gì?
Nếu cô đồng ý nói chuyện với anh vào lúc này, cho dù là sao trên bầu trời anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
Nghĩ vậy, Tưởng Thừa Trạch lại lấy ra một ngọn nến khác, thắp lên.
Khi Dư Mẫn từ phòng tắm đi ra, Tưởng Thừa Trạch đã thắp hết nến lên rồi.
Những ngọn nến cong cong đủ màu sắc rực rỡ, hồng, đỏ, vàng, bạc… Vô số ngọn lửa nhỏ lập lòe lay động, bao phủ mọi thứ xung quanh trong vầng sáng ấm áp.
Sô pha lộn xộn đã được thu dọn sạch sẽ, Tưởng Thừa Trạch không bật đèn, chỉ ngồi bên sô pha trêu chọc Cục Tuyết.
Vừa rồi khi hai người ngã lên sô pha, Cục Tuyết ở bên ngoài lẻn vào từ cửa sổ, khẽ meo meo lặng lẽ quan sát ở bên cạnh.
Nó dường như cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người từ hành động thân mật đó nên đối xử với Tưởng Thừa Trạch rõ ràng nhiệt tình hơn so với lần đầu tiên gặp, nó còn lật bụng lại để cho anh vuốt ve.
Tưởng Thừa Trạch khẽ gãi cằm nó, nghiêng đầu nói với cô, “Lại đây ước đi. Năm ngoái em không được thổi nến, năm nay thổi hai lần, vậy cũng không coi là tham lam.”
“Đương nhiên em cũng có thể bảo anh giúp em thực hiện nguyện vọng.”
Không biết là do ánh nến làm nổi bật hay là do con người ở trước mặt động vật nhỏ đều bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút.
Dư Mẫn thấy rõ ý cười trên khóe miệng anh.
Vẻ mặt như vậy trong quá khứ hai năm qua có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dư Mẫn nhướng mày, những lời đuổi khách ngay lập tức mắc kẹt trong cổ họng…
Trở mặt không phải là điểm mạnh của cô, nhưng cô không muốn để anh ở lại…
Cô sững người tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng dáng dịu dàng của Tưởng Thừa Trạch dưới ánh nến, thật lâu sau mới mở miệng nói, “Tưởng Thừa Trạch, hôm nay tôi uống rượu, uống rượu không phải vì nay là sinh nhật tôi mà là vì CRS đã gửi email nói rằng báo cáo sức khỏe của tôi không đủ tiêu chuẩn. Có thể anh không biết rõ CRS là gì, đó là một tổ chức hỗ trợ sinh sản dành cho phụ nữ của Mỹ, theo thuật ngữ thông thường thì đó là một ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ.”
Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu bằng những lời nói dối, họ không nên vướng vào những lời nói dối nữa.
Dư Mẫn mở miệng, đơn giản giải thích cho Tưởng Thừa Trạch biết lý do tại sao mọi thứ đêm nay lại mất khống chế như vậy.
Hóa ra thú nhận không khó lắm.
So với hai buổi sáng sớm sau khi triền miên trước khi kết hôn, cô phải thú nhận những âm mưu và tính toán của mình dưới ánh mắt chất vấn của anh thì việc thú nhận tối nay của cô tương đối dễ dàng hơn nhiều…
Có lẽ bởi vì trong lòng không còn tình yêu nữa nên những băn khoăn, thấp thỏm lo được lo mất cũng không còn tồn tại.
Dư Mẫn giải thích cực kỳ trôi chảy.
Tưởng Thừa Trạch như phải chịu một đòn vô cùng nặng nề đánh mạnh vào.
Vẻ mặt dịu dàng của anh dần dần trở nên cứng đờ, sau đó lộ ra lạnh băng, “Cho nên em chỉ muốn mượn tϊиɧ ŧяùиɠ của anh?”
Cả đêm chờ đợi và nhẫn nại đổi lấy một niềm vui công dã tràng như vậy, phát triển đến mức này thật khó để Tưởng Thừa Trạch có thể chấp nhận.
Cảm giác này giống như vùng vẫy chìm nổi trong sóng biển, vất vả lắm mới nhìn thấy đất liền trước mặt, lại phát hiện ra chỉ là ảo ảnh, cảm giác tuyệt vọng này quả thật khiến người ta nghẹt thở.
“Nếu như anh không kịp thời phanh lại, nếu như em may mắn thụ thai…” Anh yên lặng nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa, nhưng ánh mắt lại ảm đạm không có một tia sáng, “Em định làm gì? Để con anh gọi một người đàn ông khác là cha? Hay là tìm một nơi nào đó anh không biết rồi giấu nhẹm đi để anh vĩnh viễn không biết gì?”
“…” Dư Mẫn không nói chuyện.
Cách thứ nhất cô không làm được, còn cách thứ hai với thời đại thông tin tiên tiến như hiện nay thì xác suất thành công cũng không cao…
Cho nên nhìn thế nào thì đây cũng là một chiêu ngu ngốc.
Là sự mất tỉnh táo do cồn gây ra, đồng thời cũng là cái cớ cho sự buông thả do cô đơn gây ra.
“… Xin lỗi.” Dư Mẫn nói, “Anh cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi.”
Một lời xin lỗi hời hợt, không chút chân thành, ngược lại như là một câu ẩn ý chống chế.
“…” Tưởng Thừa Trạch không nói nên lời.
Đầu óc anh trở nên quá tải, đang tính toán những phản ứng dây chuyền có thể xảy ra với những hành động tiếp theo của anh.
Nếu anh tức giận, anh cũng chỉ có thể phát tiết cảm xúc nhất thời, đối với cục diện này là vô dụng, huống hồ anh căn bản không có tư cách tức giận…
Nếu anh nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, thì Dư Mẫn đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ của cô, cô hoàn toàn không có ý định quay lại với anh, vậy thì tiếp tục làm cô cảm động có ích lợi gì?
…
“Tại sao em không thể cho anh một cơ hội?” Trong lúc suy nghĩ mông lung, Tưởng Thừa Trạch quyết định tìm một bước đột phá khác, “Nếu em đã khó tìm được một người thích hợp để bắt đầu, lại muốn sinh con, thì tại sao không thể suy xét đến anh một lần nữa?”
Dư Mẫn im lặng, gần nửa phút sau mới lên tiếng, “Tôi đã thử, nhưng không làm được.”
Ở rạp chiếu phim trước đêm Giao thừa, cô thực sự đã cho anh thời gian nửa bộ phim để cố gắng thử chấp nhận anh một lần nữa…
Nhưng nếu cố gắng chấp nhận anh thì những ký ức chua xót đó sẽ lại một lần nữa quay trở lại, nảy lên trong lòng.
Tình cảm và sự dịu dàng săn sóc mà cô nhận được giống như đang gãi một vết sẹo đã đóng vảy, chỉ cần không khống chế được sức lực thì lớp vảy kia sẽ bị xé rách, lộ ra máu thịt chôn vùi bên dưới.
Dư Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thừa Trạch.
Cô thích đôi lông mày của anh, thích đôi mắt của anh, thích sống mũi của anh… cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình vẫn sẽ rung động trước khuôn mặt này.
Nhưng cô càng không thể phủ nhận rằng khi nhìn khuôn mặt này, cô sẽ nghĩ đến rất nhiều ký ức ngột ngạt và bất lực…
Cô không thích cảm giác này.
“Huống hồ, tất cả những gì tôi muốn chỉ là một đứa con. Tôi không cần lo lắng tình yêu sẽ biến chất, cũng không cần lo lắng về việc quản lý các mối quan hệ trong gia đình. Đứa bé chỉ là con của một mình Dư Mẫn tôi, không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Tưởng, anh có hiểu không?”
“Tưởng Thừa Trạch, tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn rối rắm trong tình yêu nữa, cũng không muốn lấy lòng bất kỳ ai hay đón ý nói hùa theo ai nữa – cho dù một ngày nào đó tôi đổi ý muốn bước vào một cuộc hôn nhân thì anh cũng không phải là lựa chọn của tôi.”
Ánh nến phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh lý trí của Dư Mẫn, đập tan mọi ảo tưởng về việc quay lại với nhau của Tưởng Thừa Trạch.
Cô cúi đầu, nét mặt lộ ra một tia xin lỗi, nhưng thái độ lại kiên định, không cho bất kỳ thương lượng nào…
Tất cả sự ấm áp tối nay giống như một trò đùa trước vẻ mặt quyết tuyệt của cô, sự hèn mọn của anh đối với cô không đáng một đồng…
Nhưng người không biết quý trọng trước là anh, hiện tại ngay cả tư cách bất mãn anh cũng không có.
Tưởng Thừa Trạch cảm thấy bản thân đột nhiên mất đi năng lực nói chuyện, trở nên hoàn toàn không thở được.
Hai tay anh nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong thịt, sau đó chậm rãi buông ra như quả bóng xì hơi, một loại cảm giác vô lực bao phủ lấy toàn thân, cuối cùng anh chậm rãi đứng lên.
Dư Mẫn nhìn anh đi về phía cửa lớn.
Dưới ánh nến lung linh, chùm chía khóa bọc trong hộp nhựa vẫn lặng lẽ nằm đó.
Cô muốn gọi anh lại, để anh mang nó đi.
Nhưng đảo mắt lại liếc nhìn thấy chiếc nhẫn trên đầu cần câu mèo bên dưới bàn trà.
Anh từng nói rằng anh không có thói quen lấy lại những thứ mình đã tặng đi, ném hay bán đi là tùy cô.
Tiền đối với anh mà nói không phải thứ hiếm lạ gì, đồ vật có thể dùng tiền mua được cũng không phải cái gì hiếm lạ - có lấy đi hay không cũng không thể giảm bớt được thất vọng và cay đắng mà đêm nay anh nếm trải.
Môi Dư Mẫn mấp máy, cuối cùng vẫn từ bỏ không nói nữa.
Cho đến khi vừa đi tới cửa, Tưởng Thừa Trạch bỗng nhiên dừng bước chân, “Em sẽ tìm người khác sao?”
“?” Dư Mẫn.
“Nếu không có biện pháp để thụ tinh trong ống nghiệm, thì em sẽ tìm người khác sao, giống như đêm nay tìm anh?” Giọng nói yếu ớt nhưng lại gằn từng chữ rõ ràng.
Dư Mẫn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cô muốn có một đứa con, nhưng trước mắt theo báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô thì cô bị dị ứng với kim tiêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thậm chí cô còn không thể lựa chọn đông lạnh trứng của mình…
Độ tuổi thích hợp để sinh con sắp qua.
Nếu không thể tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn, thì tìm một người đàn ông để mượn tϊиɧ ŧяùиɠ cũng có thể xem là một lựa chọn.
Mặc dù dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, thân thể của cô sẽ bài xích, cô không thể tùy tiện kết hợp với một người đàn ông mà cô không yêu.
Nhưng quá khứ chưa thử nhiều lần, nên điều này chưa thể kết luận được.
Nếu có thể gặp được một người đàn ông các phương diện không tệ lắm, thân thể cô cũng không bài xích thì…
Dư Mẫn nhíu mày, “Có lẽ vậy.”
Lời vừa nói ra, bàn tay đang nắm cửa của Tưởng Thừa Trạch đột nhiên siết lại.
Anh đưa lưng về phía cô khiến cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Nhưng bàn tay run rẩy liều mạng siết chặt và những đường gân nổi lên ở thái dương anh lại quá rõ ràng.
Cho dù ở trong ánh sáng lờ mờ cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và sốc của anh.
Tay anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, phải một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh lại được.
Nhưng thay vì mở cửa ra, anh lại quay người lại, bước nhanh về phía cô.
Cô còn chưa kịp nói gì thì bả vai đã bị anh chế trụ, anh cúi đầu, hung hăng chộp lấy môi cô.