Tro Tàn

Chương 62: Bộc bạch (1478)

“Ngày mai giao thừa rồi, em đã mua vé máy bay về quê chưa?”

Dư Mẫn bên cạnh còn đang thất thần, bộ phim rõ ràng không thể trở thành chủ đề nói chuyện tối nay, Tưởng Thừa Trạch cố gắng tìm một chủ đề khác.

“Ừm.” Dư Mẫn khẽ “ừm” một tiếng, đáp cho có lệ.

Nhưng vẫn đã đáp lại anh.

“Em mang cả Cục Tuyết về à?” Tưởng Thừa Trạch tiếp tục cố gắng.

Lần này, Dư Mẫn trả lời nhiều thêm mấy chữ, “Tôi đưa cho đồng nghiệp.”

Tưởng Thừa Trạch nghe ra đây là dấu vết cô đã mềm lòng, có một lỗ hổng để anh có thể chui vào, lại hỏi, “Cục Tuyết đã triệt sản chưa? Xem nó cũng không nhỏ lắm, đầu xuân sang năm chắc sẽ động dục đấy.”

Tiếp theo, Tưởng Thừa Trạch cẩn thận tìm đề tài.

Nói về Cục Tuyết, nói về Tết Âm lịch sắp tới, nói về tất cả những thứ có điểm chung giữa hai người bọn họ.

Thật không dễ để nói chuyện với một người không chịu nói chuyện với mình.

Khía cạnh này luôn luôn là sở đoản của Tưởng Thừa Trạch, khi còn trẻ anh chưa bao giờ phải lấy lòng ai, bây giờ bằng này tuổi rồi lại phải học lại từ đầu…

Anh cân nhắc tìm từ ngữ, chú ý vẻ mặt Dư Mẫn, cẩn thận lặng lẽ tiến từng tấc một đến mức mà cô có thể chịu đựng được.

Khi bộ phim chiếu được một nửa, Dư Mẫn đột nhiên chủ động mở miệng nói, “Tưởng Thừa Trạch, anh còn nhớ rõ Thất Tịch năm đó anh cùng Tô Mạn đi xem một bộ phim không?”

Giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ ban đầu của Tưởng Thừa Trạch.

Anh bắt đầu nhớ lại.

Tất cả những ký ức về Tô Mạn không rõ ràng lắm.

Anh không nhớ rõ đã cùng cô ấy xem bao nhiêu bộ phum, nội dung cụ thể là gì.

Phim lãng mạn nhàm chán, phim hành động Hollywood không có chiều sâu, coca quá ngọt, bỏng ngô thì không bổ dưỡng…

Anh không thực sự thích xem phim hay là khoảng thời gian thuộc về hai người.

Hầu như mỗi lần xem phim đều là Tô Mạn đề nghị, trước khi phim bắt đầu chiếu anh sẽ dặn thư ký của mình mua vé xem phim, bỏng ngô vị sô cô la, bởi vì đó là yêu cầu rõ ràng của Tô Mạn…

Anh là bạn trai cô ấy, anh sẽ không từ chối cô ấy vì những việc nhỏ nhặt này.

Trong rạp chiếu phim tối om, anh không quá chú ý đến màn hình, trong đầu đều đang suy nghĩ về công việc của mình, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của người ngồi bên cạnh, phối hợp nói vài câu phân tích và phụ họa hợp với tình hình.

Đây là toàn bộ quá trình anh hẹn hò với Tô Mạn trong rạp chiếu phim.

Tưởng Thừa Trạch không biết tại sao Dư Mẫn lại nhắc tới dưới tình huống này.

Nếu là ghen tị, anh sẽ mừng rỡ như điên, nhưng rõ ràng giọng điệu của đối phương không có ý này.

Anh nghiêng đầu trong bóng tối, nương theo ánh sáng trắng mờ ảo phản chiếu từ màn hình cố gắng nắm bắt cảm xúc của người bên cạnh.

Nếu là Tô Mạn, anh có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy thông qua vẻ mặt và động tác tay chân, nhưng Dư Mẫn thì phức tạp hơn nhiều…

Khi buồn cô vẫn sẽ cười, khi tức giận vẫn sẽ giữ bình tình, một khi hàng mi mảnh dài kia cụp xuống, sẽ không biểu hiện ra bao nhiêu cảm xúc, chỉ có nụ cười giống như gợn sóng trên hồ nước sâu, bồng bềnh trên bề mặt.

Tưởng Thừa Trạch không nhìn thấu được tâm tư của cô, lúc này không biết nên mở miệng như thế nào…

Nhưng người bên cạnh không chờ anh trả lời đã đột nhiên mở miệng, “Tôi vẫn luôn nhớ rõ vòng bạn bè của Tô Mạn.”

Khi cô nói lời này, cúi đầu nhìn coca trong tay, ống hút khuấy những viên đá trong đó chạm vào nhau kêu lách cách.

Dựa trên sự hiểu biết của Tưởng Thừa Trạch về Dư Mẫn, cô không phải kiểu người vừa xem phim vừa phát ra những tiếng ồn ào không liên quan…

Nhưng giờ khắc này cô lại làm như vậy.

Có lẽ để xoa dịu phần nào tâm trạng.

Anh nghe được cô thở dài, “Khi đó tôi nhìn thấy những bức ảnh trong vòng bạn bè của cô ấy, sau đó kết hôn hai năm, tôi vẫn luôn nghĩ, không biết khi nào chúng ta mới có cơ hội cùng nhau xem phim như vậy, giống như một đôi tình nhân – nếu anh đã xem qua những bức thư đó, anh chắc cũng đoán được, từ rất lâu trước khi anh hẹn hò với Tô Mạn, tôi đã có những suy nghĩ về anh mà đáng lẽ ra tôi không nên có.”

Trên màn hình, nam chính đang ôm lấy khuôn mặt nữ chính, hai người ở trong phòng tối không ngừng hôn môi.

Dư Mẫn bóp chặt cốc coca, ánh mắt lấp lánh, lần đầu tiên phân tích nội tâm chính mình.

Mọi thứ không quá khác so với dự đoán của Tưởng Thừa Trạch, anh đã đọc những bức thư đó, sớm suy đoán tới những cái đó, nhưng nghe Dư Mẫn tự mình nói ra lại là một cảm giác khác.

Anh có thể tưởng tượng ra, trong hai năm qua, Dư Mẫn đã xé toạc miệng vết thương như thế nào, mổ xé máu thịt của chính mình như thế nào để hy vọng anh quay đầu lại, chờ đợi, chờ đợi đến khi không còn hy vọng nữa…

Anh thật là một tên khốn, tiêu hao hết tâm huyết và kiên nhẫn của cô, khiến cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cho đến hôm nay cô mới đề phòng và kháng cự như vậy.

Tất cả quá khứ xâu chuỗi lại với nhau khiến anh cảm thấy áy này và đau lòng hơn bao giờ hết.

Sự kiêu ngạo, ngu dốt, bướng bỉnh… còn có sự hèn nhát khiến anh tự động ngăn chặn khả năng cô nói ra sự thật với anh hết lần này đến lần khác.

Tưởng Thừa Trạch vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

“Dư Mẫn, anh…” Trong sự yên tĩnh của âm thanh và ánh sáng khi màn chiếu thay đổi, anh khó khăn mở miệng.

Anh có quá nhiều điều muốn nói, hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cần phải sắp xếp ngôn ngữ thật tốt. Nhưng Dư Mẫn không cho anh thời gian…

“Tưởng Thừa Trạch, tôi vẫn nói câu kia, nhìn về phía trước đi.”

Sau khi hồi tưởng kết thúc, cô nói không chừa một khoảng trống nào, cắt đứt âm cuối đứt quãng của anh, “Trước đây tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày chúng ta có thể cùng nhau xem phim như những cặp đôi bình thường – có lẽ con người tôi cổ hủ, tôi vẫn luôn bướng bỉnh khao khát sự lãng mạn cũ kỹ, cùng nhau xem phim, cùng nhau nấu cơm, đi dạo…”

“Chỉ là đến bây giờ tôi mới hiểu được rằng, có lẽ đổi một người khác là một lựa chọn sáng suốt hơn so với chờ đợi một người không biết khi nào mới thay đổi tâm ý.”

Chuông điện thoại đúng lúc vang lên.

Dư Mẫn đặt cốc giấy đựng coca còn lại vào chỗ ngồi bên cạnh, cầm túi xách lên, đứng dậy, đi ra ngoài.

Màn chiếu chuyển sang hình ảnh ban ngày, ánh sáng màn hình sáng lên đúng lúc.

Tưởng Thừa Trạch nhìn theo, Tông Tư Hàn đứng ở lối ra rạp chiếu phim, đôi mắt dán chặt vào Dư Mẫn, chứa đựng sự quan tâm, tò mò, còn có một tia nôn nóng.

“Em tới rồi, chúng ta đi thôi.” Dư Mẫn dừng lại trước mặt cậu ta.

“Chị Mẫn Mẫn, chị gọi em tới… chị… hai người…” Trong mắt Tông Tư Hàn đầy vẻ khó hiểu, không rõ nguyên do đề phòng Tưởng Thừa Trạch trong phòng.

“Chỉ là cùng nhau xem một bộ phim thôi, lát nữa sẽ giải thích kỹ càng tỉ mỉ với em.” Khung cảnh lại thay đổi, rạp chiếu phim cực kỳ yên tĩnh.

Giọng điệu mềm nhẹ của Dư Mẫn vang vọng trong phòng, trong dịu dàng mang theo một tia dỗ dành.

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Tông Tư Hàn.