Tro Tàn

Chương 61: Hiểu lầm (1488)

Mỗi ngày sau đó, Dư Mẫn đều sẽ nhận được hoa tươi tại bàn làm việc của cô.

Ngoại trừ những bó hoa không thay đổi ra thì thỉnh thoảng còn có những thứ khác: miếng dán cổ vai gáy sau khi tăng ca, sách mới có chữ ký của tác giả yêu thích, khăn quàng cổ kiểu dáng đặc biệt… đều là những vật dụng rất chu đáo và vừa ý.

Vào ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết Âm lịch, Dư Mẫn nhận được hai tấm vé xem phim để trên bàn.

Là một bộ phim văn học được chuyển thể từ tiểu thuyết của Tây Ban Nha, Dư Mẫn đã đọc nguyên tác khi còn học đại học, còn từng kể cho Tông Tư Hàn nghe…

Không ngờ chuyện nhỏ như vậy cũng bị người ta đào ra, ghi tạc trong lòng.

“Buổi tối đi xem phim à?” Dư Mẫn chụp ảnh vé xem phim gửi cho Tông Tư Hàn để xác nhận.

Tông Tư Hàn nhanh chóng trả lời lại, gửi một icon khóc ròng, còn nói thêm một câu: Chị Giang vừa nói tối nay có tiệc xã giao.

Trước đây bộ phận tiếp thị thiếu người, Giang Hiểu đã kéo Tông Tư Hàn qua đó, việc Tông Tư Hàn có phải tăng ca hay không cũng không còn do Dư Mẫn sắp xếp nữa.

Chị muốn xem à? Hay là chúng ta đổi sang suất chiếu muộn hơn?

Ngay sau đó Tông Tư Hàn lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Tửu lượng trên bàn cơm của Giang Hiểu như thế nào Dư Mẫn đã được chứng kiến qua.

Tông Tư Hàn bị cô ấy mang ra bên ngoài tiếp khách, buổi tối không tránh khỏi bị chuốc rượu.

Phim văn học từ trước đến nay không phải là sở thích của Tông Tư Hàn, Dư Mẫn không muốn ép cậu ta sau khi đi xã giao xong còn phải miễn cưỡng cùng cô đi xem phim.

Huống hồ ngày mai chính là giao thừa, sáng sớm ngày hôm nay cô đã đặt chuyến bay ngày mai về nhà sớm.

Dư Mẫn nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng trả lời lại: Vậy thôi bỏ đi.

Tuy nói như vậy nhưng đối với một bộ phim kén người xem thì có thể sau Tết sẽ không có suất chiếu nữa.

Trong Tết Âm lịch là lúc gia đình đoàn tụ, cũng không thích hợp để xem cùng người nhà…

Đến giờ tan làm, tắt máy tính, Dư Mẫn nhìn tấm vé xem phim trên tay, quyết định đi xem một mình.

Thời gian chiếu in trên vé xem phim là 19:00 – 21:10.

Dư Mẫn soát vé và vào rạp trước khi chiếu mười phút, cả rạp trống trải không một bóng người.

Số ghế ghi trên vé xem phim là hàng thứ ba, chính giữa màn hình…

Cô theo dãy số đi đến bên ghế ngồi, trong rạp vẫn chưa có một khán giả nào khác, chỉ có một bó hoa hồng thật lớn được đặt bên cạnh chỗ ngồi của cô.

Đóa hoa màu hồng phấn có nhiều tầng nếp gấp, bên trong là màu hồng kiều mềm, bên ngoài nhạt dần sang màu trắng hoàn mỹ, giống như trái tim ngọt ngào được bao phủ bởi tấm màn trắng trong suốt.

Toàn bộ bó hoa được gói bằng giấy kraft nâu vàng nhạt, trên giấy gói có hoa văn mờ nhạt và logo quen mắt – giống hệt bó hoa tươi mà Dư Mẫn nhận được hàng ngày ở bàn làm việc.

Trong lòng chợt dâng lên một dự cảm vi diệu nào đó.

Đúng lúc này tiếng bước chân vang lên, Dư Mẫn quay đầu lại, không biết Tưởng Thừa Trạch đã đi vào rạp chiếu phim từ bao giờ, đang đứng ở lối đi nhỏ chỗ cửa vào.

Một tay anh cầm hai cốc đồ uống, tay còn lại ôm một hộp bỏng ngô, bộ dáng buồn cười như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tây trang giày da của anh…

Nhưng anh không quan tâm, chỉ đi từng bước về phía cô.

Dư Mẫn sững người tại chỗ, gần như ngay lập tức nhận ra, có một số việc cô đã nhầm lẫn.

“Vé xem phim là anh đưa cho tôi?” Không có lời mở đầu hay giới thiệu gì, Dư Mẫn đưa tấm vé trong tay ra, đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy.” Tưởng Thừa Trạch gật đầu.

“Còn những bó hoa đó… những đồ dùng nhỏ đó cũng là anh thông qua cô ấy đặt lên bàn tôi?” Dư Mẫn lại hỏi.

“Phải, ngoại trừ hộp thuốc trị bỏng kia.” Tưởng Thừa Trạch lại lần nữa thừa nhận.

Liên tiếp hai câu hỏi, dự cảm của Dư Mẫn đã được xác nhận, còn có một điểm mấu chốt khác, “Anh nhờ quản lý Giang? Bữa tiệc xã giao tối nay của cô ấy cũng là cái cớ sao?”

Buổi chiều hôm Dư Mẫn nhận được hoa tươi, Giang Hiểu đã tìm Tiền tổng nói bộ phận tiếp thị thiếu người, sau đó đã kéo Tông Tư Hàn đi.

“Thằng nhóc này lớn lên đẹp trai, miệng lại ngọt, đừng lãng phí tài năng ở bộ phận dữ liệu.” Khi Giang Hiểu kéo người đi đã nói như vậy.

Lúc ấy Dư Mẫn còn buồn bực, tuy miệng Tông Tư Hàn ngọt, nhưng làm người lại quá thành thật, chưa chắc đã là hạt giống tiêu thụ hàng giỏi.

Bây giờ nghĩ lại, nào phải Giang Hiểu nhìn trúng Tông Tư Hàn, rõ ràng là nhận nhờ vả của Tưởng Thừa Trạch, muốn ngăn cản sự phát triển của mầm mống nào đó.

“Nếu anh đã biết về hộp thuốc kia thì chắc hẳn cũng đoán được là tôi hiểu lầm.” Phục hồi tinh thần lại từ hồi ức, Dư Mẫn lập tức phân rõ nguyên nhân hậu quả, “Sau này anh cũng không nói rõ ràng, mặc kệ tôi hiểu lầm – mượn cớ này để tôi tiếp nhận ân cần chu đáo cảm động của anh, anh không cảm thấy có chút nực cười à?”

“Anh không sợ sẽ phản tác dụng sao?”

Trong một tuần qua, chỉ cần Dư Mẫn hỏi Tông Tư Hàn nhiều hơn, mọi thứ sẽ đều lộ tẩy…

Hoặc là cô chưa bao giờ hỏi, trước khi nhận vé xem phim đã nhận định Tông Tư Hàn?

Dư Mẫn nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Trạch, âm thầm chất vấn sự tự tin của anh.

Lần này, Tưởng Thừa Trạch sửng sốt một chút, “Sợ chứ, nhưng không thể không làm gì như vậy được, không phải em cũng từng đánh cược sao?”

Người muốn thắng thì không được sợ thua.

Cho dù tỷ lệ cược nhỏ đến đâu, từ bỏ tương đương với vô vọng…

Huống chi, dựa theo phân tích của anh về tình hình, Tông Tư Hàn quá đơn giản, bất kể tâm trí hay năng lực đều không phải mẫu người mà Dư Mẫn yêu thích…

Ánh đèn tối lại, bộ phim bắt đầu.

Màn hình chiếu sáng khuôn mặt Tưởng Thừa Trạch, đôi mắt sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng sắc bén, dưới ánh nhìn của anh, bầu không khí nặng nề như bị khoét vài lỗ.

Biểu cảm như vậy rất giống với bộ dạng giằng co cùng cô được ăn cả ngã về không khi mới gặp nhau lần đầu tiên trong ván bài poker.

Mọi chân tướng đã được sáng tỏ.

Tất cả mọi thứ đều là thiết kế của anh.

Chuyện đã đến nước này, Dư Mẫn nên xoay người, không chút do dự rời đi…

Nhưng âm nhạc đã từ từ xuất hiện cùng với phụ đề mà cô vẫn không hề nhúc nhích một bước.

Có lẽ là muốn xem câu chuyện xưa quen thuộc sẽ hiện ra trên màn ảnh như thế nào.

Có lẽ là muốn thêm một số hiểu biết đối với câu chuyện này.

Dư Mẫn ngồi xuống theo số ghế.

Bộ phim bắt đầu bằng cảnh hoàng hôn ở Buenos Aires.

Với kỹ thuật quay tinh tế của đạo diễn, mỗi khung hình đều tuyệt vời và độc đáo, âm nhạc êm dịu chảy chậm rãi, như một bài thơ mềm nhẹ đẹp đẽ.

Đôi mắt Dư Mẫn dán chặt vào màn hình, vẻ mặt đáng lẽ phải đi theo cốt truyện thả lỏng ra nhưng lại vẫn căng thẳng như cũ.

Tiêu cự ánh mắt của cô rõ ràng đang mất tập trung, nhưng lại không lựa chọn rời đi…

Tưởng Thừa Trạch nhìn trộm sườn mặt cô từ trong bóng tối, một lúc lâu sau anh đặt bỏng ngô và coca vào chỗ để bên cạnh ghế, khom người ôm lấy bó hoa tươi, ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái cô.