Nghiêm túc mà nói, đại học X Nam có thể được coi là một trong những điểm thu hút của thành phố.
Thư viện ở đây đã giành được Giải thưởng Lỗ Ban về Kỹ thuật Xây dựng Trung Quốc, được mệnh danh là con đường hoa anh đào đẹp nhất Trung Quốc và là nơi ở cũ của những danh nhân trong một thời gian dài… Phong cảnh đại học X Nam nổi tiếng khắp cả nước, mỗi năm đều hấp dẫn vô số bạn trẻ đến đây check in chụp ảnh.
Khi biết Tưởng Thừa Trạch lái xe đến nơi này, Dư Mẫn cảm thấy ngạc nhiên.
“Đây là nơi anh muốn đến đi dạo sao?” Cởϊ áσ khoác trên người xuống, Dư Mẫn quay đầu nhìn Tưởng Thừa Trạch dưới tàng cây.
“Ừ.” Tưởng Thừa Trạch cúp điện thoại bỏ vào trong túi, “Có thể dẫn anh đi xem một chút được không?”
Bầu trời quang đãng và không có mây.
Ánh mặt trời tươi đẹp loang lổ trên khuôn mặt anh, biến thành những làn sóng nhỏ và mềm mại trong mắt anh, giao nhau với ánh mắt cô qua làn gió ấm áp và lười biếng.
“Này, đợi tớ với.”
Tiếng hét vang lên từ phía cổng trường, tiếng bước chân bịch bịch từ xa đến gần như tiếng súng máy, một cô gái chạy vụt qua Dư Mẫn, lon ton về phía chàng trai đang đẩy xe đạp ở đằng xa.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái leo lên cổ đối phương, không chút do dự cho chàng trai một cái ôm chặt.
Ở nơi như vườn trường thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy mấy cảnh thân mật như vậy.
Hai cô gái đi cạnh nhau, mắt nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, khoác tay nhau thảo luận về môn học cuối cùng mà họ vừa kiểm tra xong.
Những hình ảnh tương tự cứ lần lượt ùa về trong tâm trí, năm tháng như ngừng trôi, chầm chậm quay về bên cô.
Cuối cùng Dư Mẫn cũng xuống xe, bước vào khuôn viên mà cô rời xa đã lâu.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên những tán cây cao chót vót trên vỉa hè, khuôn viên trường đã có lịch sử hơn trăm năm, những tòa nhà trang nghiêm, bầu không khí học thuật mạnh mẽ.
Những khung cảnh quen thuộc luôn có thể khơi dậy những cảm xúc mềm mại trong lòng người.
Dư Mẫn bất giác giảm bớt sự đề phòng thường trực đối với Tưởng Thừa Trạch, cô duỗi tay chân, đắm chìm trong ánh nắng, trả lời câu hỏi của người bên cạnh, câu được câu không giới thiệu về trường học cũ của mình.
Bên đường có một dì đẩy xe bán hạt dẻ rang đường, Tưởng Thừa Trạch đi lại mua hai bịch.
Cho dù là khi nào, bàn tay có một chút sức mạnh vẫn có lợi hơn.
Hạt dẻ vẫn là hạt dẻ của nhiều năm trước, ăn thì ngon nhưng lại khó bóc…
Tưởng Thừa Trạch thì khác, anh đặt hạt dẻ trong tay, dùng ngón tay bóp vào khe hở liền có thể bóc ra.
“Đưa tay cho anh.” Đang nhìn anh bóc đến hạt dẻ thứ năm, Tưởng Thừa Trạch đột nhiên mở miệng.
Dư Mẫn còn đang chuyên tâm chiến đấu với hạt dẻ trong tay, chợt từ mu bàn tay truyền đến hơi ấm của người khác, Tưởng Thừa Trạch nắm lấy mở bàn tay cô ra, nhét hạt dẻ đã bóc vỏ vào tay cô.
Những hạt dẻ vàng ươm, căng mọng đã được bóc vỏ sạch sẽ, còn nguyên vẹn không bị vỡ chút nào, hơi nóng phả ra lòng bàn tay.
Mu bàn tay vẫn còn hơi ấm của người bên cạnh, mùi thơm của caramel xộc vào mũi…
Dư Mẫn ngẩng đầu, suy nghĩ từ trong ký ức xa xôi quay về, nhìn người trước mặt, lại quay về xa xôi.
Người ta nói, trường học là một tháp ngà voi, là một thế giới thuần khiết khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Mỗi người ở nơi này đều tràn đầy sức sống, Dư Mẫn đi giữa bọn họ, nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn, trong lòng không tránh khỏi suy nghĩ miên man, rong chơi trong những năm tháng tươi đẹp một thời.
Khi đó, Tưởng Thừa Trạch trong cuộc đời cô chỉ là một cái bóng mơ hồ với cái tên xa xăm – là tình yêu thầm kín của Tô Mạn.
Cô giống như một người hâm mộ couple, tìm kiếm dấu vết tiến triển của bọn họ giữa những dòng thư mà Tô Mạn đã gửi.
Bởi vì, bóng dáng mơ hồ kia còn chở theo cả những tưởng tượng về tình yêu của cô.
Thật ra nếu bỏ đi những cảm xúc tiêu cực đó thì Tưởng Thừa Trạch vẫn là người rất hấp dẫn.
Anh có một đôi mắt sâu và sắc bén, kết hợp với sống mũi cao và đôi môi sắc sảo, vừa điềm tĩnh vừa nội liễm, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta muốn thử thách và khám phá.
Hôm nay anh cũng mặc một bộ đồ tối màu trầm ổn, chiếc áo len màu xám nhạt mềm mại vừa người, để lộ phần trên cơ thể được phân bố cơ thịt đều đặn, xương cốt rắn chắc, vai rộng eo thon, quần tây đen cắt may khéo léo bao chặt phần mông, đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ hình thành đường cong mượt mà.
Vô số cô gái dừng lại và quay đầu nhìn khi đi ngang qua anh, trong lúc đi dạo Dư Mẫn không ngừng nghe thấy những lời xì xào bàn tán – nếu không phải nhìn thấy bên cạnh anh còn có người thì chắc chắn bọn họ đã tiến tới xin số điện thoại rồi.
Tâm hồn tuổi trẻ luôn dễ bị thu hút bởi vẻ bề ngoài.
Nhưng cô đã đi đường vòng…
Cô đã đối mặt với khuôn mặt thờ ơ của người bên cạnh không biết bao nhiêu ngày đêm.
Cô không thể rút đi tầng cảm xúc đó.
Cho dù giờ phút này anh có nhìn cô chăm chú và dịu dàng đến đâu, cô vẫn sẽ nghĩ về những năm tháng thờ ơ đó, những câu nói châm chọc mỉa mai hoài nghi đó, những vòng xoáy cảm xúc ngày qua ngày đó…
Như thể có một lực nào đó đang kéo cô lại, toàn bộ thế giới đều chìm xuống.
Dư Mẫn bỗng nhiên không muốn đi tiếp.
Cô và Tưởng Thừa Trạch đang đứng trước con đường hoa anh đào nổi tiếng trong khuôn viên trường.
Cứ mỗi độ xuân về, nơi đây lại biến thành một biển hoa anh đào, chỉ tiếc hiện tại là mùa đông, chỉ còn cành lá trơ trụi và lác đác vài chiếc lá vàng lung lay sắp rụng treo trên cành.
Dư Mẫn dừng lại, ngồi xuống ghế đá bên đường.
“Chúng ta đi cũng lâu rồi đấy, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Phía trước con đường là một khoảng đất trống rộng rãi, có một chỗ bán đồ uống, Tưởng Thừa Trạch đi tới mua hai ly.
Trà cam rang, đúng như tên gọi, là một thức uống nóng được làm từ vỏ cam rang và trà Ô Long.
Cam chua cùng trà ngọt, Tưởng Thừa Trạch chỉ uống một ngụm liền không nhịn được khẽ cau mày, nhưng vẫn cẩn thận bưng một ly khác lên, trở lại ghế đá đưa cho Dư Mẫn, “Uống đi, còn ấm đấy.”
Dư Mẫn cúi đầu im lặng.
Đôi giày thể thao cô thay sau khi xuống xe đã bị tuột dây giày, lỏng lẻo vắt ở hai bên giày.
Tưởng Thừa Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua, đặt trà hoa quả xuống bên kia ghế đá, lui về phía sau hai bước, ngồi xổm xuống.
Tháo dây giày bị tuột của Dư Mẫn ra.
Tưởng Thừa Trạch cúi đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy dây giày trắng tinh, buộc lại.
Hạt dẻ cách lớp giấy bọc mềm mềm dính dính nằm trong lòng bàn tay Dư Mẫn, trà cam ấm nóng tỏa ra hương vị hoài niệm…
Nhưng cảnh đời đổi dời, nếu cô có thể tiếp nhận loại tình cảm mơ hồ này mà không chút oán tránh thì cuộc sống bình thường mà cô vất vả mới trở về được còn có ích lợi gì?
Ánh mắt thẫn thờ đột nhiên tập trung lại, Dư Mẫn nhìn bóng lưng rộng lớn của Tưởng Thừa Trạch, đột nhiên nhấc chân lên, lui về phía sau một bước.
Dây giày vừa mới được thắt lại lại lần nữa bị kéo ra.
Bàn tay đang giơ ra của Tưởng Thừa Trạch trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bị nhét vào trong tay mình.
Anh mở tay ra…
Đó là những hạt dẻ mà anh vừa bóc, nằm trong tờ khăn giấy nhàu nát, không thiếu một hạt nào.
Ánh mặt trời tại thời khắc này dường như đột ngột mất đi độ ấm.
Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu, chỉ thấy đôi môi Dư Mẫn mím chặt lại, trong mắt cũng tràn đầy lạnh lùng – trái ngược với dự đoán của anh.
Gió thổi bên cạnh đột nhiên trở nên lạnh thấu xương.
“Tưởng Thừa Trạch…” Thanh âm trong trẻo lúc này như nước suối băng giá, khiến tay chân người ta phát run, “Anh nói không phải anh hối hận, vậy hiện tại anh đang làm cái gì?”