Sự im lặng như kéo dài vô tận, cả hai người nhìn nhau cách một cái bàn.
Dư Mẫn mím chặt môi, không có ý định nói chuyện, Tưởng Thừa Trạch đem chim bồ câu trở lại trước mặt, lại lột ra một con, tìm lỗ hổng sau gáy con bồ con, cẩn thận cắt bỏ huyết quản ở gốc, chậm rãi lấy ra xương cánh ở hai bên…
“Trước đây em đã từng gặp Trình Hướng Nguyên rồi, còn nhớ không? Giờ này năm ngoái hắn còn ở thành phố C, cô mẫu đón sinh nhật lần thứ năm mươi, mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở khách sạn nhà mình, Trình Hướng Nguyên lúc ấy còn là quản lý của bộ phận phục vụ ăn uống.”
“Người trong bộ phận của họ đã nhầm lẫn với rượu mà cô mẫu gọi ban đầu, là em ra mặt đỡ lời cho hắn nên cô mẫu mới không sa thải hắn ta. Chuyện Trình Hướng Nguyên biết ơn em là thật sự, nhưng mà bữa cơm này là do anh đề xuất.”
“Anh không có ý gì khác, anh biết công ty em muốn mở con đường ngoại tuyến, nhưng Trình Hướng Nguyên chỉ có thể ra quyết định đối với khách sạn ở khu vực này, còn anh có thể ra quyết định để bộ phận pháp lý lập hợp đồng, như vậy tất cả các khách sạn và trung tâm mua sắm đều có thể ký hợp đồng với em.”
“Anh luôn nghĩ dù chúng ta đã ly hôn nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
Anh chủ động phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, vừa nói rõ đầu đuôi bữa tối hôm nay, vừa dùng những ngón tay thon thả tập trung vào việc gỡ xương chim bồ câu, để lại phần thịt.
Khi thịt chim bồ câu đã làm sạch được đặt vào một cái bát và quay lại trước mặt Dư Mẫn, đôi môi mím chặt của Dư Mẫn rốt cuộc mở ra, “Tưởng Thừa Trạch, hình như không phải là anh muốn làm bạn với em, mà càng giống như là anh hối hận hơn.”
Giọng điệu khắc nghiệt, khóe môi cong lên một phạm vi giễu cợt rất nhẹ.
Tim đập theo thói quen trở nên gian nan, khó nhọc, khí nóng ứ đọng trong l*иg ngực đốt cháy lan lên não làm người phát trướng, hốt hoảng, hỗn loạn lại trống rỗng.
Ánh mắt Dư Mẫn rất sắc bén.
Chỉ cần nhìn vào cô, Tưởng Thừa Trạch sẽ cảm thấy linh hồn và tất cả suy nghĩ của anh đều bị nhìn thấu…
Không có chỗ để che giấu.
Tại sao không hối hận cơ chứ?
Từ khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô trong bệnh viện, sự hối hận đã bao phủ cả người anh.
Có lẽ cách duy nhất để thể hiện tình yêu là nó đau sâu sắc đến mức nào.
Người chìm đắm trong tình yêu sẽ không phát hiện ra, luôn đợi đến khi người bên cạnh thất vọng quay đi mới bắt đầu nhận ra họ đã mang đi những gì.
Là nhiệt huyết với cuộc sống, là dịu dàng và kiên nhẫn đối với mọi thứ xung quanh, là mong đợi mỗi ngày.
Vì thế, hối hận giống như một dòng nước tù đọng…
Là hoàng hôn yên tĩnh, là căn phòng trống rỗng.
Là nỗi buồn chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ vang lên và sự sống trôi qua trong mạch máu.
Là đêm không ngủ, nỗi cô đơn không thở nổi ngột ngạt quấn chặt lấy trái tim.
Là mỗi một ngày, mỗi một đêm kể từ khi cô rời đi.
Đúng, quả thực anh rất hối hận – từng phút từng giây đều đang hối hận.
Tưởng Thừa Trạch nhìn chằm chằm vào người trước mặt, muốn nhẹ nhàng bâng quơ thừa nhận.
Chịu đựng ánh mắt lạnh lùng đó cả buối tối, anh cũng muốn làm tan chảy lớp băng cứng trong mắt cô.
Chỉ là sự lạnh lùng này không phải là trả thù giả tạo, mà là sự lạnh nhạt đã tích tụ hai năm qua.
Không có gì đáng buồn bằng tâm đã chết.
Một lần nữa sưởi ấm trái tim băng giá không phải là chuyện dễ dàng…
Nếu anh muốn hòa hảo như lúc trước thì ít nhất phải thoát khỏi rào cản vô hình và khoảnh cách giữa họ trước.
Tưởng Thừa Trạch hành động rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã cho người gửi hợp đồng cho Giang Hiểu.
Dưới sự thúc giục của Giang Hiểu, bộ phận pháp lý đã hoàn thành việc xem xét hàng chục trang của hợp đồng chỉ trong một ngày.
Trưa ngày thứ ba, Giang Hiểu cầm bản hợp đồng đã in ra, nhờ nhân viên đóng dấu chính thức của công ty, chuẩn bị gửi cho Trình Hướng Nguyên, cô ấy vừa mới bấm số, đã thấy Tưởng Thừa Trạch xuất hiện trước cửa công ty.
Đi cùng với Tưởng Thừa Trạch còn có người đàn ông đeo kính ở bữa tối hai hôm trước.
Giang Hiểu vừa ra khỏi cửa văn phòng dụi mắt, vội vàng đi ra chào đón, chân trước bước ra, chân sau đã thấp giọng nói với đồng nghiệp, “Mau đi gọi Tiền tổng tới.”
Một vị Phật lớn đột nhiên đến một ngôi chùa nhỏ khiến toàn bộ văn phòng trở nên náo nhiệt.
Dư Mẫn đóng cửa văn phòng lại rồi mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài.
Xuyên qua tấm kính bị bức màn sáo che khuất, Tưởng Thừa Trạch vừa đi theo hướng dẫn của Giang Hiểu đi về phía phòng tiếp khách, vừa lặng lẽ đánh giá toàn bộ văn phòng.
Khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, anh dừng lại.
Dư Mẫn cúi đầu, đóng hoàn toàn bức màn sáo lại.
Một lúc sau, điện thoại di động vang lên, Dư Mẫn nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tươi cười của Giang Hiểu, “Vào phòng tiếp khách uống trà đi, Tiền tổng nói hôm nay cô được nghỉ một ngày.”
“Hợp đồng này lẽ ra nên do chúng tôi đưa tới, làm phiền ngài đích thân đến đây như vậy thật sự hổ thẹn.”
Khi Dư Mẫn đến phòng tiếp khách, Tiền Dật đang ân cần rót trà cho Tưởng Thừa Trạch.
Tiếng bước chân đột ngột của cô vang vọng trong hành lang, tất cả mọi người đều nhìn sang, Tiền Dật lập tức vẫy vẫy tay với cô. “Tiểu Dư, mau tới đây, vừa rồi chúng tôi còn đang nói về cô đấy.”
“Không có việc gì gấp đúng không? Tưởng tổng vừa mới nói đây là lần đầu tiên ngài ấy đến thành phố X của chúng ta, tôi thấy cô đối với nơi này cũng khá quen thuộc, buổi chiều cô dẫn ngài ấy đi dạo một chút đi, không vấn đề gì chứ?”
Ông chủ đã nói như vậy, người làm công như Dư Mẫn còn có thể nói có vấn đề gì đây?
“Đi thôi.” Sau khi ra khỏi phòng tiếp khách, trước mặt mọi người tiễn Tưởng Thừa Trạch ra ngoài cửa, Dư Mẫn mặt không đổi sắc nói.
Ở nơi làm việc, mọi người luôn phải đối phó với những người và những điều mà họ không thích.
Đi thang máy, xuống hầm để xe.
Trong tòa nhà văn phòng vào các ngày làm việc trong tuần lúc nào hầm để xe cũng chật kín các phương tiện, Dư Mẫn banh mặt, dẫn Tưởng Thừa Trạch đi qua hầm để xe.
“Có nơi nào muốn đi không?” Bấm một tiếng “pi” vào chìa khóa xe, cô lấy đôi giày bệt từ trong cốp ra, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
“Có.” Ánh mắt Tưởng Thừa Trạch rơi xuống đôi giày cao gót của cô, “Để anh lái xe cho, đến nơi em làm hướng dẫn viên du lịch là được.”
Xe mới của Dư Mẫn là xe điện sản xuất trong nước, vẻ ngoài không mấy nổi bật lại kém sang, không thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời biển số xanh giúp đi lại dễ dàng…
Nhưng so với những chiếc xe sang trong gara biệt thự trước đây thì thật sự khó coi.
Người ta đều nói, xe hơi là đồ chơi của đàn ông, là biểu tượng của quyền lực và địa vị…
Tưởng Thừa Trạch cũng đã từng lái một chiếc xe chưa tới hai trăm nghìn tệ, nhưng sau khi chức vị lên cao, hầu hết những chiếc xe đều phải xứng đôi với những dịp anh tham dự, từ Rolls Royce Phantom đến Mercedes Benz Pullman – từ lúc kết hôn, cô hầu như chưa từng thấy anh tự lái xe bao giờ.
Tưởng Thừa Trạch mở cửa ghế phụ ra, đứng bên cạnh, dùng tư thế mời ý bảo Dư Mẫn lên xe.
Bàn tay đang cầm hộp giày của Dư Mẫn hơi khựng lại, cuối cùng cũng đặt trở lại chỗ cũ.
Thời tiết trong xanh hiếm thấy, bầu trời không mây có màu xanh gần như trong suốt.
“Mùa đông năm nay rất lạnh, thành phố C đã có tuyết rơi rồi, nhưng ở đây lại khá ấm áp.” Sau khi lái xe ra khỏi gara, Tưởng Thừa Trạch bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Ừm.” Dư Mẫn thờ ơ trả lời.
“Ở đây cũng sẽ có tuyết sao?” Tưởng Thừa Trạch lại hỏi.
“Tôi vẫn chưa từng thấy.” Dư Mẫn nói.
Sự chú ý của cô đều hướng ra bên ngoài cửa sổ, hàng mi mảnh mai che đi đôi mắt xuất thần, dường như không có tâm tư trả lời.
Tưởng Thừa Trạch nghiêng đầu liếc cô một cái, “Nếu em mệt thì nghỉ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Thành phố X nằm ở hạ lưu sông Dương Tử, được sông Tấn Giang bao bọc, dựa núi gần sông, là một thành phố có lịch sử lâu đời, cũng là cố đô nổi danh với nhiều di tích văn hóa.
Những biệt thự của những danh nhân thời Trung Hoa Dân Quốc thấp thoáng dưới bóng cây cổ thụ, những nhà thờ kiểu châu Âu được trang trí bằng những dây thường xuân khô vàng, khu đại sứ quán cũ đầy lá rụng phía sau con phố thương mại nhộn nhịp…
Những tòa kiến trúc cổ này nằm khắp các con đường và ngõ hẻm, giống như cuốn nhật ký cũ của thành phố.
Từ sáng sớm Tưởng Thừa Trạch đã lên kế hoạch cho lộ trình của mình, nhìn như lang thang chậm rãi không có mục tiêu, lướt qua các con đường và ngõ hẻm của thành phố nhưng lại ôm hết mọi cảnh đẹp.
Ánh mắt trời ấm áp chiếu trên nóc xe, xiên vào một góc chiếu lên đầu vai Dư Mẫn, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên người chậm rãi chảy xuôi, dần dần cảm thấy buồn ngủ, dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại.
Khí ấm trong xe đúng lúc phả ra, cô chợp mắt một giấc, mơ một giấc mộng đẹp như ánh mặt trời chói chang ban trưa, khi mở mắt ra lần nữa thì xe đã dừng lại.
Chiếc áo khoác của Tưởng Thừa Trạch không biết đã đắp lên người cô từ bao giờ.
Trong xe không có ai, dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa có một bóng người màu đen đang quay lưng về phía cô nghe điện thoại.
Mặt trời lười biếng chiếu xuyên qua những thân cây trơ trọi và cành cây, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên con đường sạch sẽ - mọi thứ xung quanh thật quen thuộc.
Dư Mẫn quay đầu lại, trước cửa kính ô tô là một cổng vòm bằng gạch xanh và những cây cột trắng – đại học X Nam.
Là trường học cũ của cô, nơi cô thân thuộc và gắn bó lâu nhất ở thành phố này.
-------------
Tác giả: Kết thúc còn xa lắm.