Tro Tàn

Chương 42: Gặp lại (1630)

Sau khi chia tay với Tô Mạn, chưa bao giờ Tưởng Thừa Trạch chủ động liên lạc với Tô Mạn.

Nhưng Tô Mạn thỉnh thoảng vẫn sẽ gửi tin nhắn cho anh, chủ yếu là để gửi lời chúc ngày nọ ngày kia, ngẫu nhiên hỏi thăm tình hình gần đây của anh, thuận tiện bình luận trên vòng bạn bè của anh…

Cô ấy tự mình đề nghị hẹn hò rồi chia tay, rồi lại tự mình trở lại vị trí của một người bạn, không chút xấu hổ…

Tưởng Thừa Trạch cũng giữ thái độ lịch sự, có hỏi thì đáp.

Bọn họ trước sau còn có liên quan, nói không chừng về sau hai nhà cũng có thể sẽ hợp tác.

Mặc dù Tưởng Thừa Trạch có chút không hài lòng với hành vi bắt cá hai tay của Tô Mạn, nhưng cô ấy cũng đã thành khẩn xin lỗi.

Cô ấy thẳng thắn nói cho anh biết, cô ấy thích một người khác…

So với nhiều người chọn một chiếc rồi vẫn còn muốn dự trữ vô số lốp xe dự phòng thì tính ra cô ấy vẫn chân thành.

Tưởng Thừa Trạch quyết định không so đo với cô ấy.

Vì thế hai người duy trì một loại “tình bạn” không mặn không nhạt, trở thành “bạn bè” có quan hệ cũng không tệ lắm.

“Anh có muốn đi không?” Trợ lý cầm thiệp mời hỏi Tưởng Thừa Trạch.

Khi Tưởng Thừa Trạch hẹn hò với Tô Mạn, là trợ lý giúp anh sắp xếp mọi cuộc hẹn và quà cáp, hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh, “Hay để tôi tìm giúp anh một lý do để từ chối? Hoặc là tôi thay anh đi tặng quà?”

“Cậu xem làm thế nào…” Tưởng Thừa Trạch định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ngày tháng cụ thể trên thiệp mời, lại lắc đầu. “Đi, giúp tôi sắp xếp lịch trình buổi sáng ngày hôm đó.”

Hôn lễ của Tô Mạn được tổ chức vào ngày mười bốn tháng hai, trùng với ngày Lễ Tình Nhân và Nguyên Tiêu, hơn nữa lại còn là ngày cuối tuần.

Tưởng Thừa Trạch đến như đã hẹn.

Nhìn thấy tên anh ký trên sổ quà, đồng tử của nhân viên tiếp tân khẽ lay động, sau đó đưa anh đến bàn đầu tiên ở trước sân khấu hôn lễ.

“Chỗ này đều là bạn tốt nhất của cô dâu, sau hôn lễ có thể sẽ được sắp xếp chụp ảnh chung với cô dâu chú rể, cho nên ở gần sân khấu sẽ tốt hơn.”

Kim đồng hồ chỉ mười một giờ ba mươi, khách mời đã đến gần hết, Tưởng Thừa Trạch nhìn xung quanh, chỉ còn một chiếc ghế trống đối diện với chỗ ngồi của anh trên chiếc bàn lớn.

Anh chỉnh sửa lại trang phục, kéo lui ghế ra…

Những cánh hoa từ bốn phương tám hướng rơi xuống, Tô Mạn trang phục lộng lẫy nắm tay cha chậm rãi đi lên sân khấu, phù dâu giữ bó hoa phía sau lại không phải là gương mặt quen thuộc mà Tưởng Thừa Trạch biết.

Chiếc ghế đối diện vẫn trống không, từ lúc khai tiệc đến khi khách dần rời đi vẫn không có ai ngồi xuống.

Tưởng Thừa Trạch đợi đến lượt kính rượu thứ hai của Tô Mạn, cũng không nhìn thấy được bóng dáng mà anh mong chờ, anh thẫn thờ nhìn chiếc khăn ăn được gấp thành hình con chim cả ngày, trong lòng có cảm giác mất mát hụt hẫng vô cớ.

Một loại buồn bã không phù hợp với không khí náo nhiệt vui mừng của hôn lễ.

“Tôi đã nói anh rồi, anh không nên tới.” Khi trợ lý đón Tưởng Thừa Trạch, nhịn không được lắm miệng.

Tưởng Thừa Trạch không thèm tranh cãi với hắn, chỉ xoa huyệt thái dương, “Đi khu phố ở đường Tây đi.”

“Hả?”

“Khu phố đường Tây, nhanh lên.”

Rượu trong bữa tiệc đang chảy trong máu, lần đầu tiên, anh đối mặt với du͙© vọиɠ của bản thân, không ngừng thôi thúc.

Có lẽ ánh mắt anh quá nghiêm túc.

Trợ lý từ kính chiếu hậu liếc nhìn anh một cái, đột nhiên ngậm cái miệng còn đang muốn buôn chuyện lại, im lặng dẫm chân ga.

Ngày đó, Tưởng Thừa Trạch có nhìn thấy Dư Mẫn không?

Không, không có.

Khi anh đi theo con đường trong trí nhớ để xe chạy đến gần nhà Dư Mẫn, lại xuống xe tìm quanh con hẻm một lúc lâu, thì một người đàn ông lạ mặt mở cửa phòng ra, hỏi anh đang tìm ai.

Anh nhìn đồ đạc bày biện quen thuộc trong phòng, nghi ngờ dò hỏi, vừa muốn hỏi người ban đầu ở đây có phải đã dọn đi hay không, vừa muốn hỏi đối phương là ai.

Đột nhiên bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Dư Mẫn, “Là đồ chuyển phát nhanh của em tới à?”

“Anh… chuyển phát nhanh?” Người đàn ông nghi hoặc nhìn anh.

“Xin lỗi, là tôi đi nhầm.” Tưởng Thừa Trạch đè thấp giọng giải thích một câu, quay người, chạy trối chết nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Dư Mẫn.

Thật ra, bọn họ có thể không phải là bạn trai bạn gái.

Người đàn ông thì đang đi giày, mà trong nhà Dư Mẫn cũng không có thêm đồ dùng gì của đàn ông…

Có lẽ chỉ là bạn bè bình thường.

Trở lại trong xe, Tưởng Thừa Trạch nhớ lại cái nhìn ngắn ngủi kia trong đầu, cố gắng tự an ủi bản thân.

Nhưng những khay nguyên liệu chế biến sẵn trong bếp vẫn làm anh nhức mắt.

Hóa ra, cô cũng sẽ mời người đàn ông khác đến nhà cô ăn cơm.

Hóa ra, cô cũng nói chuyện với người đàn ông khác bằng giọng điệu dịu dàng đó.

Cơn say trong nháy mắt thanh tỉnh, Tưởng Thừa Trạch hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt dò xét của trợ lý, trầm giọng nói, “Giúp tôi đặt vé máy bay đi.”

“Nguyên Tiêu đã qua rồi, ngày mai, tôi cần phải trở về.”

Cứ như vậy, Tưởng Thừa Trạch lại lần nữa trở lại chi nhánh phía bắc.

Trong thời gian sau đó, về cơ bản anh đều di chuyển giữa các chi nhánh ở nhiều nơi khác nhau.

Ngày tháng trôi qua buồn tẻ và vô vị, so với hơn hai mươi năm không có cô của anh cũng không khác mấy.

Vô số sắp xếp, kế hoạch,…

Theo kinh nghiệm được rèn luyện lặp đi lặp lại, chức vị của anh không ngừng tăng lên, trách nghiệm của anh ngày càng lớn hơn, lịch trình cũng trở nên bận rộn hơn.

Hàng tháng, anh phải phân tích lại tình hình hoạt động của công ty, báo cáo với ông cụ, hàng tuần anh phải họp định kỳ và vạch ra kế hoạch công việc với trưởng phòng các bộ phận, mỗi ngày khi anh bước vào công ty, các loại tài liệu khác nhau cần được phê duyệt liền chen chúc tới…

Hội nghị mở mãi không hết, xã giao uống mãi không xong.

Cuộc sống tất bật ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Cuối cùng, vào năm thứ tư, anh được chuyển trở lại thành phố C – nhưng đó không phải chuyện gì tốt, bởi vì ông cụ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Trước đó, công việc của ông cụ trong tập đoàn đã được chuyển giao lên đầu anh và cha anh.

Đồng thời, anh còn nhận được một nhiệm vụ nữa: Xem mắt và kết hôn.

Hôn nhân rốt cuộc là cái gì?

Là lợi ích chung của hai gia tộc? Là cách để gien di truyền? Hay chỉ là một thủ đoạn để ổn định xã hội?

Khi đối tượng xem mắt đầu tiên ngồi đối diện với anh, đĩnh đạc nói, cô ấy chỉ cần một người chồng cho phép cô ấy không chung thủy, một cuộc hôn nhân không có trở ngại bên ngoài là được.

Cho dù là người bi quan như Tưởng Thừa Trạch cũng không cách nào tán thành với miêu tả và tưởng tượng của cô ấy về hôn nhân.

Vậy hôn nhân đến tột cùng nên như thế nào? Một gia đình nên trông như thế nào?

Trong cuộc sống, luôn có một vài khoảnh khắc ăn sâu vào tâm trí.

Ngay cả khi nó đã bị phủ bụi trong một thời gian dài…

Khi Tưởng Thừa Trạch không còn kiên nhẫn để đối phó với người đối diện thì cảnh tượng ngày hôm ấy anh nhìn thấy ở trong nhà Dư Mẫn không tránh được lại hiện ra trong đầu.

Căn phòng ở cũ xưa được cô dọn dẹp sạch sẽ lại ấm áp, phòng bếp đầy ắp gia vị và dụng cụ nấu ăn, chiếc bàn trà với sách và bộ ấm trà, những chậu cây xanh tươi đầy sức sống…

Những ký ức về mùa hè năm đó giống như một cơn mưa rào bất chợt, đồng loạt ập vào tâm trí Tưởng Thừa Trạch.

“Cô Tần, tôi không muốn bày tỏ quá nhiều quan điểm về lối sống hiện tại của cô, nhưng tôi không đồng ý với quan niệm hôn nhân tiêu cực của cô.” Anh không nhịn được cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của người đối diện.

“Bộp…”

Cách đó không xa, một tập tài liệu đột nhiên rơi xuống nền đá cẩm thạch.

Tưởng Thừa Trạch quay đầu lại.

Giống như nằm mơ vậy, Dư Mẫn ở đó, đang cúi người nhặt tài liệu dưới đất lên.