Cả đêm không ngủ, Tưởng Thừa Trạch lặng lẽ ngồi trong thư phòng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ, từ vẩn đυ.c đến trong veo, từ mơ hồ đến vàng rực…
Khi chiếc đồng hồ treo trên tường phản chiếu rõ ràng bảy giờ ba mươi, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng động nhỏ từ căn phòng ở đầu bên kia hành lang.
Tưởng Thừa Trạch dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đi dọc theo hành lang dài đến phòng ngủ, đẩy cửa ra – không thấy Dư Mẫn đâu, chỉ nhìn thấy chiếc vali bên cạnh giường qua khe hở.
Trong phòng thay đồ, tủ quần áo mở toang, Dư Mẫn ôm một chồng quần áo từ trong đó đi ra.
“Em làm gì vậy?” Tưởng Thừa Trạch không khỏi nhíu mày.
Dư Mẫn không lên tiếng, chỉ ôm chồng quần áo đến bên giường, xong rồi, lại lấy một tờ giấy từ trên tủ đầu giường đến.
Đó là một tờ giấy A4, là loại thường dùng nhất trong máy in ở thư phòng của Tưởng Thừa Trạch, trên đó có nét chữ duyên dáng của Dư Mẫn.
“Đây là bản thỏa thuận ly hôn do em soạn.” Cô đưa tờ giấy cho Tưởng Thừa Trạch, “Có lẽ không chuyên nghiệp lắm, lát nữa em sẽ nhờ luật sư tiến hành bổ sung dựa theo những điều khoản này, anh xem có chỗ nào cần sửa chữa không, còn về phía cha mẹ, anh tự mình giải thích thì tốt hơn… Em biết trong lúc nhất thời bọn họ không tiếp thu được, em sẽ cho anh thời gian, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ dọn ra ngoài ở.”
Giọng nói bình tĩnh lộ ra sự kiên quyết sau khi đã cân nhắc kỹ càng.
Tưởng Thừa Trạch biết bản thân không bị ảo giác.
Những ký tự màu đen nổi bật trên trang giấy trắng làm anh nhức mắt.
Ngón tay cầm tờ giấy của anh như đông cứng lại, hô hấp dường như vẫn bị kìm hãm, thật lâu sau mới khó nhọc mở miệng nói, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Anh đặt tờ giấy A4 sang một bên.
Đôi mắt thức trắng cả đêm của anh lộ ra tơ máu, anh lấy tay che trán, xoa xoa thái dương, bắt đầu sắp xếp lại những lời nói lộn xộn của mình.
Thật ra, anh cũng không biết phải nói cái gì.
Anh không biết sau khi bản thân phạm phải một tội ác như thế còn có thể nói cái gì.
Nhưng nếu không nói gì đó thì khả năng thật sự không còn kịp nữa.
“Anh xin lỗi…” Tưởng Thừa Trạch không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp hơn, “Anh biết anh không phải là một người chồng đủ tư cách, nhưng anh không muốn ly hôn với em.”
“Dư Mẫn, em nói cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc mua bán, chỉ là để ông nội vui vẻ… Anh thừa nhận, ngay từ đầu anh có cân nhắc đến phương diện này… Kết hôn mấy năm nay, anh không đủ quan tâm, tôn trọng, yêu quý em… Đây là sự thật mà anh phải thừa nhận. Anh vẫn luôn ôm thành kiến đối với em, cho rằng em cố gắng đóng vai một người vợ tốt chỉ để hòa nhập vào cái gia đình này, vào vòng tròn này… Anh thật sự là một tên khốn nạn, anh cũng đã nhận ra sai lầm của mình, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai.”
Là cấp trên, hiếm khi Tưởng Thừa Trạch xin lỗi chân thành như vậy, nghiêm túc bộc bạch bản thân.
Anh thấp thỏm nhìn Dư Mẫn, thậm chí còn khẩn trương hơn khi đọc bài phát biểu nhậm chức trước sự chứng kiến của các cổ đông như hổ rình mồi sau khi ông cụ vừa tạ thế.
Dư Mẫn không nói một lời, lẳng lặng ngồi ở mép giường gấp quần áo, đến khi chiếc váy trong tay gấp xong, mới xê dịch chân, cúi người xuống, cất chiếc váy cùng những bộ quần áo khác bỏ vào vali.
“Tưởng Thừa Trạch, anh có biết mấy ngày gần đây em dậy lúc mấy giờ không?” Mái tóc đen mượt xõa xuống sống lưng đang cong của cô, ngăn trở hàng mi đang chớp của cô.
“…” Câu hỏi đột ngột khiến Tưởng Thừa Trạch khó hiểu có liên quan gì đến chuyện ly hôn, lại nghe thấy Dư Mẫn tự mình trả lời, “Bảy rưỡi.”
“Anh không biết, bởi vì anh chưa bao giờ đánh thức em.” Khóe miệng Dư Mẫn cười cười, lại hỏi, “Anh có biết buổi tối em thường ăn tối lúc mấy giờ không?”
Tưởng Thừa Trạch cứng họng.
Trong im lặng, Dư Mẫn lại tự mình trả lời, “Sáu rưỡi.”
“Anh không biết, bởi vì người vẫn luôn chờ anh về ăn cơm tối là em, vẫn luôn là em sắp xếp thời gian để ăn cơm cùng anh.”
“Anh nói anh coi em là vợ chồng, nhưng mỗi sáng em thức dậy bên gối đều không có một bóng người, anh nói em không phải là đối tác hợp tác, nhưng trừ bỏ thời điểm lên giường thì chúng ta gần như không có bất cứ tiếp xúc thân mật nào, cũng không có giao lưu ngôn ngữ nào."
“Kết hôn đã lâu như vậy rồi, đã bao giờ chúng ta cùng xem một bộ phim chưa? Đã bao giờ cùng nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn chưa? Đã bao giờ cùng nhau đi dạo siêu thị và trung tâm thương mại chưa?”
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất của cô, cô cụp mắt, mấp máy môi, lẩm bẩm đếm kỹ, từng câu từng chữ lên án giống như lưỡi dao cứa vào trái tim Tưởng Thừa Trạch.
Vô số khoảng khắc anh bỏ bê cô trong quá khứ ùa về trong tâm trí.
Tưởng Thừa Trạch không tự chủ được ngồi xổm xuống, cẩn thận đến gần Dư Mẫn, vươn tay ra đỡ lấy lòng bàn tay cô, nắm thật chặt, dùng giọng nói khàn khàn như cọ qua cát đá mở miệng nói, “Sau này em muốn làm cái gì anh đều có thể làm cùng em.”
Dư Mẫn lại gỡ từng ngón tay anh ra, “Không cần nữa.”
Không biết bao nhiêu ngày đêm trong quá khứ, cô dựa vào ngực anh, quay đầu tìm kiếm môi anh, mong chờ anh hôn cô – chỉ cần anh hôn cô, cô có thể tha thứ cho anh – nhưng anh lại không làm.
Vì vậy, sau khi thất vọng hết lần này đến lần khác, sự kỳ vọng của cô đã cạn kiệt, chỉ còn lại một đống hỗn độn trên mặt đất.
“Đã không cần nữa rồi, hiện tại em chỉ muốn rời khỏi đây.” Dư Mẫn lắc đầu, dùng sức đóng vali lại, “Chỉ muốn ly hôn.”
“Xin lỗi, em đã không làm tốt công việc của một đối tác, em cũng biết việc ly hôn có thể không dễ dàng với anh, thậm chí có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn…”
“Nhưng mà Tưởng Thừa Trạch…” Dư Mẫn hơi quay mặt lại, nâng mi mắt lên đối diện với đôi mắt anh, “Em thật sự không kiên trì được nữa rồi.”
“Hiện tại em nhìn thấy anh liền cảm thấy khó chịu, hiện tại em nghĩ đến cuộc hôn nhân của chúng ta liền cảm thấy mệt mỏi, em thật sự không có cách nào sống cuộc sống như thế này, mà đối diện với anh...”
“Không hít thở nổi.”
Nói đến “không hít thở nổi”, giọng nói của Dư Mẫn bất giác trầm xuống.
Lông mi cô run run, khóe mắt đỏ hoe, hốc mắt đựng đầy nước mắt nhưng nỗ lực không để chúng rơi xuống.
Lời cầu xin vốn đã vang vọng trong lòng, nhưng chỉ một cái liếc mắt đó đã thiêu đốt trái tim Tưởng Thừa Trạch co rút.
Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm, các ngón tay dùng sức cắm vào lòng bàn tay đến nỗi các đầu ngón tay trắng bệch, sau đó thở hắt ra, “Em ở lại đi, anh dọn ra ngoài là được.”
“Anh không đồng ý ly hôn, nhưng nếu em cần bĩnh tĩnh một chút, anh sẽ dọn ra ngoài.”
Trong đàm phán, nếu đối phương sinh ra tâm lý phản kháng mạnh mẽ thì cách giải quyết tốt nhất là tạm thời lùi lại một bước.
Cuối cùng Tưởng Thừa Trạch thu dọn đồ đạc, rời khỏi biệt thự.
Thay vì để Dư Mẫn chuyển đến một nơi mà anh không thể tìm thấy lại không yên tâm thì anh thà thỏa hiệp và tự mình dọn ra ngoài.
Ít nhất như thế anh còn có thể biết được Dư Mẫn đang ở đâu, làm cái gì.
Tưởng Thừa Trạch dọn về căn hộ anh sống trước khi kết hôn.
Tuy không gian ba trăm mét vuông nhỏ hơn nhiều so với biệt thự, nhưng nó dường như trống trải hơn nhiều, cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi một mình Tưởng Thừa Trạch đi đến bên mép giường vào buổi đêm sau khi làm xong việc.
Căn phòng quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máu trong tâm nhĩ đang từ từ chảy ngược xuống tâm thất.
Trước đây, trong mỗi đêm khuya mỏi mệt, mỗi lần anh ngước lên đều có thể nhìn thấy Dư Mẫn bên ngoài thư phòng – cho dù bóng dáng đang ngủ của cô ẩn trong bóng đêm nhưng cũng có thể làm không khí xung quanh bớt quạnh quẽ hơn.
Nhưng anh lại dùng sự lãnh đạm của bản thân, dùng vô số ngày đêm đưa lưng về phía cô để ngủ, hủy diệt hết thảy chỉ trong một sớm.
Đến tột cùng nên bù đắp như thế nào?
Đến tột cùng phải làm thế nào để giữ lại một người đã thất vọng với bản thân anh đến tột đỉnh?
Tưởng Thừa Trạch lớn đến từng này nhưng chưa bao giờ phải theo đuổi ai chứ đừng nói đến trải nghiệm phải khom lưng uốn gối, thấp hèn cầu xin sự tha thứ…
Những người bạn có kinh nghiệm xung quanh đã cho anh rất nhiều lời khuyên: một lời xin lỗi chân thành, một lời hứa sẽ không tái phạm, những món quà để dỗ dành cô vui vẻ…
Hai điều đầu tiên Tưởng Thừa Trạch đã làm, còn điều thứ ba, kể từ sau khi dọn ra ở riêng, anh cũng kiên trì thực hiện – mỗi ngày đều cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa hoa tươi và quà tặng, đính kèm thiệp xin lỗi viết tay rồi cho người gửi đi.
Nhưng một tuần trôi qua, Dư Mẫn vẫn không trả lời anh một chữ nào.
“Vậy thì đợi đi, đợi cho đến khi cơn giận của cô ấy lắng xuống, đợi cho cô ấy nhìn thấy sự thay đổi của cậu, và đợi cho cô ấy thấy được cô ấy đối với cậu quan trọng như thế nào.” Một người bạn kiến nghị.
Chỉ là, chưa chờ được câu trả lời của Dư Mẫn, Tưởng Thừa Trạch lại chờ được tra hỏi của người nhà.
Chiều thứ bảy, mẹ Tưởng tức muốn hộc máu gọi điện thoại tới, bảo anh phải đưa Dư Mẫn về nhà ăn cơm.