Tro Tàn

Chương 39: Ngầm đồng ý (1721)

Dư Mẫn sống trong một căn phòng kiểu cũ, thiết kế không khoa học, phòng bếp lại thông với ban công.

Sau khi ăn xong, Tưởng Thừa Trạch giúp thu dọn bát đĩa vào trong bếp, cơn mưa nặng hạt đang trút xuống mép ngoài của hàng rào ban công.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới dây phơi trần trụi có một hàng chậu hoa, cây cối trong chậu đang nở hoa rực rỡ dưới mưa.

Bất kể kiểu dáng của chậu hoa hay loại hoa, chúng đều quen thuộc một cách khó hiểu.

“Mạn Mạn trồng.” Dư Mẫn nhìn theo ánh mắt anh, giải thích, “Cô ấy đi rồi, em không đành lòng để những cây hoa này chết héo trong nhà cô ấy nên mang hết lại đây.”

Trong nháy mắt đáp án được xác nhận, Tưởng Thừa Trạch không khỏi hơi nhíu mày.

Khi Tô Mạn trở về nước sau khi tốt nghiệp, bởi vì cha mẹ cô ấy làm loạn đòi ly hôn nên cô ấy quyết định ra ngoài sống một mình.

Thế là cô ấy tìm một căn hộ trống ở trung tâm thành phố, vì là nhà mới sửa nên Tưởng Thừa Trạch bảo trợ lý mua giúp máy lọc không khí, lại chọn một lô cây hoa gửi đến đó.

Vốn chỉ coi nó như công cụ để hút formaldehyde nên Tô Mạn không có kiên nhẫn để chăm sóc nó, để trong nhà chưa đến mấy tháng những cây hoa xanh tươi đều thoi thóp sắp chết…

*formaldehyde: Là một andehit có công thức hóa học là H2CO, ở điều kiện bình thường có mùi hăng khá mạnh, thường có trong các sản phẩm đã qua chế biến như sơn, dầu bóng, keo…

Điều khiến Tưởng Thừa Trạch kinh ngạc chính là chúng nó lại lần nữa khôi phục sức sống khi ở trong nhà Dư Mẫn.

Cà gai leo, hạc trắng, đa lá rộng…

Từng chậu cây rung rinh cành lá xanh tươi, bừng sáng đầy sức sống trong cơn mưa nặng hạt.

Tưởng Thừa Trạch nhìn quanh bốn phía…

Căn phòng Dư Mẫn tuy cũ xưa, nhưng được cô chăm chút sạch sẽ và ấm cúng: rõ ràng đồ đạc cũ được tìm thấy ở những nơi khác nhau nhưng lại được phối màu thống nhất, trong phòng bếp cần gia vị và đồ dùng làm cơm gì cũng đều có, các góc sinh hoạt trong phòng rất đẹp và thiết thực, những món đồ trang trí nhỏ, những cuốn sách có dán ghi chú, bộ ấm pha trà dành cho một người trên bàn trà…

Thoạt nhìn cô chính là kiểu phụ nữ có thể lo cho cuộc sống của mình đầy màu sắc và tinh thần phong phú.

Chung sống với một người như vậy chắc sẽ rất là thoải mái.

Cùng nhau đi chợ nấu cơm, cùng nhau uống trà phơi nắng trên ban công, cùng nhau chăm sóc hoa cỏ.

Từ nhỏ Tưởng Thừa Trạch đã tiếp nhận nền giáo dục ưu tú, vào thời điểm đó, chính anh cũng không biết tại sao trong đầu mình lại xuất hiện hình ảnh khói sương như vậy.

Anh và Tô Mạn quen nhau gần mười năm, trước khi ở bên nhau, cũng chưa từng tưởng tượng sau này hai người ở chung sẽ như thế nào.

Nhưng sao mới chỉ quen biết Dư Mẫn chưa đến ba tháng, mà anh đã như bị trúng tà vậy?

Tưởng Thừa Trạch cau mày, quay người đi ra hành lang.

Cơn mưa xối xả càng lúc càng lớn.

Anh đứng trong hành lang tối tăm hút một điếu thuốc, cố gắng đuổi những suy nghĩ viển vông ra khỏi đầu…

Đúng lúc này, Dư Mẫn xoa tay, từ trong phòng ló đầu ra, “Mưa lớn quá, đợi lát nữa rồi đi.”

“Hai ngày trước kỷ niệm thành lập công ty, em trúng được một chai rượu vang đỏ, không biết có ngon hay không, anh giúp em xem đi.” Cô vừa nói vừa cởi tạp dề ra.

Cửa phòng khép hờ, ánh đèn mờ ảo từ bên trong hắt ra, in lên làn da trắng nõn của cô, vẽ lên cả người cô một vầng hào quang mờ nhạt.

Góc độ từ dưới lên khiến bộ ngực cô càng thêm cao ngất, đôi chân trần càng thon thả hơn, vừa trắng vừa trong suốt, như thể chúng đang phát sáng.

Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu, vô thức nuốt nước bọt, cuối cùng trả lời, “Được.”

Ngày đó, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu đến tận đêm khuya.

750ml rượu, 14 độ, cho dù uống hết cả chai, Tưởng Thừa Trạch vẫn có thể giữ được đầu óc minh mẫn.

Cái gọi là say rượu làm loạn cũng chỉ là lấy cớ.

Anh còn lâu mới say, cảm giác hưng phấn mơ hồ cũng không phải hoàn toàn do rượu.

Dư Mẫn ngồi xếp bằng bên cạnh, bất kể từ lời nói lưu loát hay tư thế ngồi gò bó của cô đều có thể thấy được cô cũng không say…

Nhưng khi đứng dậy, cô vẫn không đứng vững, té ngã.

Khi Dư Mẫn ngã, Tưởng Thừa Trạch đã đưa tay định vòng qua eo, nhưng không giữ được khiến cả hai cùng ngã xuống.

Bên dưới là một tấm thảm mềm mại.

Anh xoay người sang một bên, để bản thân chạm đất trước, dùng ngực bảo vệ đầu cô.

Sau đó cô thật sự ngã vào trong l*иg ngực anh.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ đập vào người, so với tưởng tượng càng mềm, càng nhẹ hơn.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh ngồi dậy, ánh mắt dán vào cổ áo hơi hở của Dư mẫn, anh liếc sang chỗ khác, lại đυ.ng phải đùi cô lộ ra trong không khí…

Cô lấy tư thế ái muội ngồi trên người anh.

Trong hai mươi năm qua, anh chưa bao giờ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào như thế này…

Với khoảng cách gần trong gang tấc, bầu không khí ái muội không ngừng tăng lên.

Đồng thời, du͙© vọиɠ cũng lặng lẽ ngẩng cao đầu.

Ngay khi Tưởng Thừa Trạch xấu hổ định điều chỉnh tư thế của mình, Dư Mẫn đã nắm chặt lấy đệm sô pha, cúi người xuống, hôn anh.

Cơn mưa xối xả bên ngoài dường như bỗng trở nên dày đặc, lộp độp, làm lu mờ đi tất cả sự sôi sục và ồn ào.

Chỉ có tiếng thở dốc quyện vào nhau và tiếng máu xao động là rõ ràng như vậy.

Dư Mẫn rướn người về phía trước, dùng gương mặt cô cọ nhẹ vào chóp mũi anh, áp môi cô lên môi anh, phả hơi thở nóng rực vào mặt anh.

Anh ngửi được mùi nước hoa trên người cô, trộn lẫn với mùi rượu còn sót lại – là một loại hương hoa nào đó mà anh không thể xác định được.

Trong nháy mắt, không khí nóng đến mức gần như nghẹt thở, hơi thở của anh trở nên dính nhớp, máu chảy trong người trở nên dồn dập…

Đây là trải nghiệm mà lúc trước khi anh hôn Tô Mạn không có được.

Anh nhíu mày, lý trí biết rằng nếu không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt nhất là nên dừng lại vào lúc này.

Nhưng thân thể lại không tự chủ được chậm rãi vươn tay, đỡ lấy gáy phía sau, chậm rãi dùng lòng bàn tay chạm vào gương mặt cô…

Há miệng, nghiêng đầu, ấn người vào sâu hơn.

Cánh môi mềm mại không ngừng chạm vào, mυ'ŧ lấy.

Hơi thở nóng bỏng của đối phương xông vào khoang mũi, sau đó hóa thành từng đợt nhiệt lượng từ trong cơ thể tuôn ra.

Ngón trỏ của Tưởng Thừa Trạch mang theo độ ấm nóng rực chạm vào làn da Dư Mẫn, đè lên áo thun bị xoắn lên, sau đó thong thả lại kiên định thu hồi đầu ngón tay, từng tấc từng tấc một.

Lòng bàn tay thô ráp của anh luồn vào da thịt cô, vuốt ve, đốt ngón tay di chuyển từng ly từng tí, thong thả cọ xát.

Cô ngước mắt, không có trở ngại đối diện với anh, lông mi khẽ run, hai gò má ửng hồng.

Cả khuôn mặt từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ mời mọc không từ chối, thế là anh lại lần nữa nhéo gáy cô, lần nữa hôn xuống.

Lần này anh không chỉ hôn lên đôi môi đỏ ướŧ áŧ của cô.

Anh còn hôn lên hàm dưới ngẩng cao của cô, hôn lên cần cổ trắng nõn, lên xương quai xanh gợi cảm…

Anh phả hơi thở nặng nề bên tai cô, đầu lưỡi và hàm răng không ngừng di chuyển trên làn da nhạy cảm, bàn tay đặt trên eo cũng dần dần trượt xuống đùi, ngón tay cái trượt trên làn da trần của cô.

Chiếc quần đùi thể thao rộng thùng thình không thể cản trở được sự xâm nhập của hai bàn tay, anh đưa tay xuống bên dưới lớp vải, nắm lấy mông cô, vuốt ve chúng nó.

Chất dịch nóng ào ạt theo cơ thể cô chảy xuống, ẩm ướt lại sền sệt.

Cô nắm chặt vai anh, nhưng không kêu dừng lại.

Tưởng Thừa Trạch coi đó như ngầm đồng ý, thuận theo bản năng đưa tay chậm rãi đi về phía trước, tiến vào một nơi sâu hơn…

Đó là một đêm mất khống chế nghiêm trọng nhất.

Lần đầu tiên Tưởng Thừa Trạch luôn bình tĩnh tự chủ mất đi khả năng suy nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy du͙© vọиɠ mãnh liệt dâng trào, chân thật như vậy.

Cảm giác vui sướиɠ cực hạn, sống động này giống như một cây búa nặng nề đập tan tất cả lớp vỏ lãnh đạm của anh.

Anh từ trên cao nhìn xuống thân thể trắng nõn của Dư Mẫn, hai tay lướt trên làn da cô, ép xuống, nghe tiếng thở dài thỏa mãn của cô, cảm nhận cô hưng phấn co rút lại.

Thở ra hơi thở đυ.c ngầu, máu chảy dồn dập như trong cơ thể có núi lửa muốn phun trào.