Là người thừa kế của một trong những tập đoàn kinh doanh lớn nhất thành phố C, điểm xuất phát của Tưởng Thừa Trạch là điểm kết thúc mà người bình thường cả đời không thể chạm tới.
Anh vừa sinh ra đã có địa vị xã hội cao, tài sản khổng lồ, không có gì là anh không có được…
Nhưng điều đó không có nghĩa anh bị chiều hư.
Hầu hết thời gian, con cái của những gia đình giàu có không thể phóng túng và đắm chìm trong niềm vui…
Khởi nghiệp đã khó, giữ vững sự nghiệp càng khó hơn.
Trong vòng chưa đầy một trăm năm kể từ khi thành lập Tân Trung Quốc, rất nhiều gia tộc thịnh vượng và hưng thịnh chỉ nhờ vào thời đại mà họ đang sống, và họ đã đứng trước sóng gió trong những thăng trầm của cuộc đời…
Muốn cơ nghiệp trăm năm trường tồn, thì thế hệ mai sau không được lơi lỏng.
Ít nhất gia quy của nhà họ Tưởng – không cho phép.
Từ khi còn nhỏ, Tưởng Thừa Trạch đã được yêu cầu chứng minh giá trị của bản thân.
Tất cả các phương diện đều phải là giỏi nhất, dù về mặt học thuật hay xã hội…
Không được phép kiêu ngạo, ngay cả khi làm được tốt nhất.
Bởi vì trong nhà còn có một người em trai.
Đúng vậy, ngoài so sánh với bạn bè cùng trang lứa, anh còn phải so sánh với chính anh em của mình.
Một số người có thể tò mò, khoảng cách tuổi tác giữa hai người chênh lệch nhiều như vậy, có thể so sánh như thế nào?
Nhưng giáo viên ở nhà sẽ luôn tìm mọi cách để đưa ra các tiêu chuẩn khác nhau để định lượng mọi thứ, giống như bảng đánh giá, mỗi tuần lại tiến hành bình xét bọn họ.
“Ta chỉ có một đứa con trai A Hạo, đáng tiếc nó quá tầm thường, không bằng ta năm đó, thời đại này mỗi ngày một thay đổi, lấy năng lực của A Hạo, muốn nó duy trì một doanh nghiệp gia tộc lớn như vậy, còn muốn phát triển ổn định… thực sự là làm khó nó.”
“Cũng may hai đứa cháu trai Thừa Trạch và Thừa Vũ đều thông minh, chờ ta được trăm tuổi, cơ nghiệp gia tộc có thể giao lại cho hai đứa chúng nó, nhưng mà Thừa Vũ… quá mức thiện lương, tuy nói hiện tại còn nhỏ tuổi, nhưng ta vẫn lo lắng ngày sau nó vẫn mềm lòng như vậy, không thể là một người lãnh đạo đủ tư cách.”
Ông nội Tưởng Thừa Trạch có một số anh em cùng thế hệ với ông.
Ông cụ Tưởng cũng không phải là người ưu tú nhất, nhưng trái tim ông quả thật là cứng rắn và tàn nhẫn nhất.
Khi làn gió mùa xuân cải cách và mở cửa thổi đến vùng đất Tân Trung Quốc, các thương hiệu có tuổi đời hàng trăm năm đều đang nghĩ cách sống sót trong cuộc cạnh tranh, ông cụ liếc mắt một cái đã nhìn ra xu hướng của tương lai, không chút do dự bán hết tất cả các chi nhánh được thừa kế để lấy tiền mặt.
Ông cụ chống lại mọi ý kiến, mạnh mẽ sa thải gần một trăm nhân viên, vay tiền, dùng số tiến kiếm được thành lập một công ty dịch vụ tài chính cổ phần, sau đó đóng cửa cơ quan dịch vụ này để tìm cách cải cách, ông cụ đầu tư nhiều hơn vào kinh doanh có lãi vào thời điểm đó, cuối cùng dựa vào kinh doanh bất động sản đã thành công tăng giá trị tài sản ròng gấp nghìn, gấp vạn lần, đưa nhà họ Tưởng đến một thời kỳ hoàng kim cường thịnh mới.
Bởi vậy, theo ông, điều quan trọng nhất đối với một người thừa kế đủ tư cách là có thể đưa ra quyết định dứt khoát vào đúng thời điểm, không bị vướng vào quá nhiều cảm xúc cá nhân.
Tưởng Thừa Vũ từ nhỏ đã có khả năng đồng cảm mạnh mẽ.
Lúc còn rất nhỏ, hắn đã thể hiện sự thiện lương và mềm lòng quá mức với những người xung quanh, động vật nhỏ, thậm chí cả cỏ cây, thậm chí hắn còn suýt rơi vào hoàn cảnh bị bắt cóc chỉ vì tin vào lời nói dối kể khổ của một người hầu.
Tưởng Thừa Trạch không chỉ một lần thấy ông nội mình lặng lẽ lắc đầu ở những nơi mà Thừa Vũ không thể nhìn thấy.
Nhìn bề ngoài, hai anh em được kỳ vọng giống nhau.
Nhưng trên thực tế, trong lòng ông cụ, Tưởng Thừa Vũ đã sớm bị đào thải loại bỏ từ lâu…
Phần còn lại là những kỳ vọng và tiêu chuẩn cao hơn, khắc nghiệt hơn đối với Tưởng Thừa Trạch.
Hoàn thành một danh sách thật dài mới có thể đổi lấy một chút thời gian thả lỏng và uống trà.
Vượt qua một bài kiểm tra khó khăn có thể đổi lấy nửa ngày ngắn ngủi được đi ra ngoài hoặc chơi đùa.
Những chuyện này rất là mệt mỏi đối với một tâm hồn non nớt…
Bởi vì “được vui chơi” là một trong những nhu cầu tâm lý quan trọng nhất của trẻ trong thời thơ ấu.
Một môi trường áp lực cao, những quy tắc khắt khe không thể phá vỡ, những chuẩn mực và trói buộc ngột ngạt…
Phần thưởng thưa thớt hàng ngày không đủ để cung cấp “niềm vui” mà Tưởng Thừa Trạch cần, dần dần, anh bắt đầu quen với việc tìm kiếm “niềm vui” từ những nơi khác.
Việc học tập nhàm chán, anh sẽ tìm kiếm một loại thỏa mãn khác từ việc chịu đựng sự nhàm chán.
Chạy bộ cự ly dài là thống khổ, anh liền thử khoảnh cách dài hơn, chạy đến nỗi suýt nữa lên cơn sốc, chỉ để đối lấy niềm vui do đột phá khoảng cách mang lại.
Anh bắt dầu dần quen với việc tìm kiếm “niềm vui” từ sự kiềm chế và kiên nhẫn, cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân càng nhiều càng tốt để đạt được cảm giác thành tựu. Có được cảm giác thỏa mãn khi tâm trí kiểm soát tuyệt đối cơ thể của bản thân.
Anh cứ như vậy tự hạn chế yêu cầu của bản thân đến mức gần như biếи ŧɦái.
Một đường thuận buồm xuôi gió lớn lên, đối nhân xử thế không chê vào đâu được – có thể nói anh hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn người thừa kế mà ông cụ hình dung.
Chẳng qua, anh đối với thế giới này dường như thiếu đi một chút… nhiệt tình.
Anh giống như không có bất kỳ ham muốn mạnh mẽ nào, cũng không có người hay vật đặc biệt yêu thích…
Cũng không có gì đặc biệt muốn, đặc biệt để tâm đến.
Ham muốn của miệng lưỡi là mức thấp nhất.
Anh đương nhiên cũng sẽ đói khát, nhưng đối với đồ ăn cũng không có yêu cầu đặc biệt nào…
Trong một nhà hàng Pháp, anh có thể tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ thượng hạng, gan ngỗng và trứng cá muối, cũng có thể một ngày ba bữa nuốt bánh mì mà không cau mày, giống như chẳng có gì khác nhau.
Mong muốn thể hiện và đua đòi cũng không cần thiết.
Bởi vì từ nhỏ anh so với người bình thường đã thông minh hơn, cũng bởi vì nguyên nhân từ gia đình, anh sớm đã được hưởng thụ đủ các loại ưu đãi, xung quanh anh không thiếu người hâm mộ, bất luận chân thành hay không, anh cũng đạt được quá nhiều, anh đối với danh tiếng cũng không có nhiều khát vọng.
Đương nhiên, anh vẫn sẽ nỗ lực vì tất cả những mục tiêu đã đặt ra, bởi anh gánh vác tương lai và kỳ vọng của gia tộc.
Cấp độ cao hơn là ham muốn tình cảm.
Con người có tính xã hội, hy vọng bản thân thuộc về một quần thể hoặc xã đoàn nào đó, để được giao tiếp với tư cách là một thành viên, để được chăm sóc và quan tâm – tình bạn, tình yêu đều thuộc về loại này.
Nhưng đối với Tưởng Thừa Trạch mà nói – thiên hạ nhốn nháo, toàn vì lợi mà đến, thiên hạ ồn ào, toàn vì lợi mà đi.
Đối với anh, chỉ cần anh có thể duy trì được giá trị cao của bản thân, xung quanh anh sẽ không bao giờ thiếu đồng bọn, bạn bè, thậm chí là người yêu.
Anh cũng không đặc biệt muốn ở trong một mối quan hệ cụ thể nào.
Mặc dù trong phép xã giao, anh không bao giờ bỏ bê bất kỳ “người bạn” nào.
Năm hai mươi tuổi, Tưởng Thừa Trạch hẹn hò lần đầu tiên.
Đối phương là học muội đã thầm theo đuổi anh nhiều năm, tỏa nắng, ngọt ngào, hoạt bát…
Người ta đều nói những người nội liễm lãnh đạm rất thích hợp tìm một nửa kia hướng ngoại vui vẻ.
Tưởng Thừa Trạch cũng cảm thấy Tô Mạn thích hợp với mình.
Tất cả suy nghĩ tâm sự đều bộc lộ ra, tình yêu đối với anh cũng viết hết lên trên mặt, anh có thể dễ như trở bàn tay hiểu được cô ấy…
Cho dù đôi khi cô ấy tức giận hay nổi nóng, thì vẫn có những động tác tuân theo quy tắc, tương ứng với điều nghĩ trong lòng.
Anh thích đơn giản như vậy.
Cũng đánh giá cao sự trực tiếp đó…
Còn về việc có phải thực sự là thích hay không, thích đến mức nào, anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về “thích.”
Theo một nghĩa đặc biệt…
Tưởng Thừa Trạch không phủ nhận rằng anh có hảo cảm đối với Tô Mạn, và anh cũng bao dung và quan tâm hơn so với người khác.
Nhưng giả sử dùng tiêu chuẩn khác để đánh giá, chẳng hạn như tính chiếm hữu, ghen tuông, lo được lo mất…
Anh cũng không có những cảm xúc đó.
Anh thậm chí không cảm nhận được quá nhiều xúc động, cả về sinh lý lẫn tâm lý.
Giữa bọn họ, nắm tay là Tô Mạn chủ động, hôn môi cũng thế.
Anh vẫn nhớ rõ cảm giác Tô Mạn chu miệng lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Có cảm giác mềm mại, ấm ấm…
Nhưng sâu trong nội tâm cũng không có quá nhiều gợn sóng.
Thậm chí còn có cảm giác hơi buồn bực, hóa ra hôn môi là loại cảm giác như thế này.
Nhưng cũng không tính là thất vọng.
Rất nhiều người đối với một nửa kia của mình đưa ra yêu cầu quá cao.
Bọn họ cho rằng người bạn nắm tay mình cả đời nhất định phải là sự tồn tại có thể lấp đầy khoảng trống trong trò chơi ghép hình của cuộc đời chính họ bằng những lợi ích; là sự tồn tại có thể khơi dậy niềm đam mê của họ, soi sáng cuộc đời tối tăm, là người bạn tâm giao.
Tưởng Thừa Trạch không đồng ý…
Một linh hồn không cần một linh hồn khác để trở nên trọn vẹn.
Con người sinh ra đã cô đơn, không cần phải bị ám ảnh bởi “một người đặc biệt”, mặc dù chúng ta sẽ bởi vì nhiều lý do mà lựa chọn một người bạn đời.
Không phải là một “ai đó” cụ thể, chỉ là chúng ta thích kiểu người như vậy, và tình cờ gặp được một người trong số họ.
Cũng không tính là hiếm.
Những phản ứng sinh lý như điện giật, tâm hồn rung động, đại khái chỉ là trí tưởng tượng của những người viết ra.
Anh chưa bao giờ tin điều đó.
Những đau đớn và phản ứng sau khi chia tay, anh chỉ coi đó là những phản ứng khó chịu được phóng đại thái quá.
Cho nên sau khi Tô Mạn đề nghị chia tay.
Anh cũng thản nhiên đón nhận, ngoại trừ có chút thất bại ra thì anh không có quá nhiều cảm xúc.
Lúc ấy, Tưởng Thừa Trạch đã sai lầm tưởng rằng tình yêu chính là như vậy, nam nữ hoan ái cũng là như vậy.
Những thứ này đều không có lực hấp dẫn đối với anh…
Sở dĩ nói là sai lầm, là bởi vì sau này ở chỗ Dư Mẫn, anh đã bị vả mặt.
Lần đầu tiên Tưởng Thừa Trạch nhìn thấy Dư Mẫn là trong bữa tiệc sinh nhật của Tô Mạn.
Các cô gái đều mặc váy, trang điểm nhẹ, chỉ có cô để mặt mộc, mặc áo thun trắng đơn giản, mái tóc dài đen mượt được buộc cao thành đuôi ngựa, để lộ vầng trán và sau cổ trơn bóng trắng nõn, vừa gọn gàng vừa thoải mái.
Rất sạch sẽ, là một khuôn mặt rất điềm tĩnh, nhưng chờ đến khi ngồi vào bàn poker, lại mơ hồ để lộ ra khí thế sắc bén tính trước mọi chuyện.
Texas Hold’em cũng không hoàn toàn dựa vào may mắn, Dư Mẫn quả thật rất có năng lực…
Tư thế hù dọa người khác cũng rất bình tĩnh.
Nếu không phải Tưởng Thừa Trạch lựa chọn lật bài ở ván cuối cùng, thì suýt chút nữa anh cũng cho rằng mình là người thua cuộc…
Bởi vậy đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu.
Rất sâu.
Thế cho nên lần thứ hai, khi Dư Mẫn ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ của Tô Mạn, hơi chột dạ đưa ra yêu cầu mạo muội…
Tưởng Thừa Trạch cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai và đôi môi hồng hào khi trang điểm của cô.
Trong lúc nhất thời đã không thể nhận ra.
…