Hai người đổi chỗ cho nhau.
Dư Mẫn nghiêng đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ, vốn tưởng rằng cuối cùng hắn đã chịu nghiêm túc dạy dỗ Lâm Gia Thanh, ai ngờ kế tiếp, Tưởng Thừa Vũ đánh còn tệ hơn cả Lâm Gia Thanh.
Muốn xếp thuần sắc nhất định phải giữ lại hai quân hoa, muốn xếp được tiểu thất nhất định phải rút được đôi lớn, rõ ràng những quân bài hắn muốn đã ra hết rồi, nhưng hắn lại không chịu đổi lấy một lá…
Không phải hắn không biết làm thế nào, mà hình như hắn đang cố ý nhắm vào – nhắm vào mẹ Tưởng.
Cố ý giữ những quân bài mà mẹ Tưởng muốn, nhất quyết không chịu đánh ra, chờ sau khi bà hủy bài, mới giả vờ như vừa chạm vào, đánh ra.
Cố tình sau khi mẹ Tưởng bắt đầu nghe bài, mới đưa bài tốt mà mình đang giữ cho đối thủ nã pháo.
Cố tình hủy đi mạt chược đưa cho đối thủ, để mẹ Tưởng không có cơ hội rút bài.
Dưới phong cách chơi kiểu này của Tưởng Thừa Vũ.
Mẹ Tưởng chưa được ù bài một lần nào, muốn nghe bài còn khó khăn. Sau khi vất vả nghe được một lần, còn là đại bài, Tưởng Thừa Vũ lại để cho hai nhà Dư Mẫn và cô mẫu nã pháo.
Chậm chạp như Lâm Gia Thanh cũng nhìn ra, lôi kéo tay áo Tưởng Thừa Vũ, “Nếu không lượt tiếp theo để em đánh đi?”
Tưởng Thừa Trạch đang ở bên cạnh theo dõi trận chiến đột nhiên mở miệng, “Gia Thanh, ban nãy anh có gọi một bình trà mà mãi chưa thấy, em đi giục giúp anh đi.”
Lâm Gia Thanh cứ vậy bị đuổi đi chỗ khác.
Cô ấy vừa đi, mẹ Tưởng rốt cuộc bùng nổ, đập quân bài mà Tưởng Thừa Vũ vừa mới đẩy ra, “Sao con lại đánh quân này?!”
“Con đang giữ bài gì vậy, sao lại đánh quân kia ra? Hôm qua ngủ không ngon nên hôm nay bị lú lẫn rồi à?”
Lâm Gia Thanh vừa trở về đã nghe thấy bà ấy quát như vậy, thấp thỏm đứng ở cửa không dám vào.
Tưởng Thừa Vũ lại không hoảng hốt, đón nhận ánh mắt bực bội của mẹ hắn, hỏi lại, “Vì sao không thể đánh quân này ra?”
“Đánh bài không phải chỉ để giải trí thôi sao? Đương nhiên nghĩ thế nào thì đánh thế đấy chứ sao…” Ngữ điệu của hắn vẫn như ngày thường, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, “Mẹ, mẹ đừng có vừa thua đã bốc hỏa rồi nổi giận lung tung như thế.”
“Bọn con hiểu tính mẹ còn đỡ, gặp người không hiểu tính mẹ họ lại nghĩ lung tung đấy.”
Lời hắn nói có chút nặng nề.
Lâm Gia Thanh không biết chơi mạt chược, mẹ Tưởng không nên tức giận với cô ấy trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng Dư Mẫn không ngờ Tưởng Thừa Vũ lại đối đầu với mẹ hắn như vậy.
Tính tình mẹ Tưởng vẫn luôn không được tốt: bắt bẻ, khắc nghiệt, tự ái cao… là hình ảnh mẹ chồng khó tính điển hình trong các bộ phim truyền hình.
Nhưng ở chung lâu, biết vuốt xuôi theo chiều lông như thế nào thì thật ra cũng không tồi.
So với một số bà mẹ chồng bên ngoài miệng thì khách khí, tươi cười nhưng bên trong sỉ vả thì kiểu mẹ chồng như mẹ Tưởng có tức giận cũng để hết lên mặt, không quanh co lòng vòng thì Dư Mẫn cảm thấy bà ấy cũng không tính là khó ở chung.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ không có ý định khuyên Lâm Gia Thanh, ngược lại yêu cầu mẹ hắn kiềm chế cơn tức giận của mình lại…
Rõ ràng là hắn không muốn Lâm Gia Thanh phải chịu chút tủi thân hay hiểu lầm nào.
Xét cho cùng, Lâm Gia Thanh khác với Dư Mẫn, dù sao cô ấy cũng là thiên kim của tập đoàn Lâm thị.
Thấy con trai một lòng bảo vệ vợ, bố Tưởng cũng lên tiếng theo, “A Như à, con trai nói đúng đấy, em vừa ngồi vào bàn mạt chược là tính tình lại trở nên cáu gắt.”
Mẹ Tưởng bị hai cha con “lên án công khai” như vậy, vô thức đưa mắt nhìn Tưởng Thừa Trạch ở xa.
Tưởng Thừa Trạch không lên tiếng, mẹ Tưởng đành phải ngượng ngùng thu ánh mắt lại…
Muốn bà nhận sai, bà cũng không làm được.
Vừa lúc liếc nhìn thấy Lâm Gia Thanh đang đứng cửa, liền xua tay nói, “Thôi, vận may hôm nay không tốt, không đánh nữa! Gia Thanh, con tới thay mẹ đi.”
Những ván sau, mẹ Tưởng đứng sang một bên làm quân sư bên cạnh Lâm Gia Thanh, truyền thụ cho cô ấy không ít bí kíp độc môn của mình.
Lâm Gia Thanh nỗ lực học tập, nhưng sinh ra đầu óc không mấy linh hoạt nên vẫn liên tiếp mắc lỗi như cũ.
Mỗi lúc như thế, cô ấy đều bất lực nhìn về phía Tưởng Thừa Vũ…
Tưởng Thừa Vũ bất lực thở dài, nhưng lần nào cũng mềm lòng, đưa bài cho cô ấy, để cô ấy không đến mức thua thảm hại.
Chuyện gì cũng sợ bị so sánh.
Người bên gối, vốn nên là người thân cận với mình nhất trên thế giới này…
Giống như Tưởng Thừa Vũ làm với Lâm Gia Thanh vậy, vô tư bênh vực cho người của mình, âm thầm hộ tống cô ấy.
Mặc kệ bên ngoài mưa gió thế nào, người bên gối đều có thể bảo vệ che chở cho mình, khiến mình có thể dựa dẫm vào.
Dư Mẫn không thích hối hận về những quyết định trong quá khứ.
Nhưng dù sao cô cũng là con người, cũng sẽ bởi vì cảnh tượng trước mắt mà sinh ra thương cảm.
Cô chỉ có thể cố gắng tránh những người hoặc những điều khiến cô khó chịu, không nhìn Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ ân ái…
Nhưng có lẽ cuộc sống sau khi đột ngột về hưu quá nhàm chán, Lâm Gia Thanh không có việc luôn thích rủ rê cô.
“… Thật ra đồ ăn trong nhà hàng này cũng khá ổn, không xuất sắc lắm, nhưng đầu bếp là một anh chàng đẹp trai. Trước kia mỗi lần đến đây ăn, chỉ cần nhìn anh ấy là em đã no được ba phần rồi.”
Cuối tuần, Dư Mẫn không thể từ chối lời mời của Lâm Gia Thanh, chỉ có thể cùng cô ấy ngồi trong nhà hàng, hưởng thụ những lời khen ngợi của cô ấy dành cho đầu bếp trưởng.
Nhưng rất mau, Lâm Gia Thanh lại chuyển chủ đề, “Nhưng bây giờ em lại cảm thấy Tưởng Thừa Vũ đẹp trai hơn.”
Cô ấy dùng thìa nhỏ xúc một miếng bánh pudding cho vào miệng, nâng má, khóe mắt đuôi lông mày đều ngọt ngào.
Dư Mẫn bưng ly trà trái cây trước mặt lên, nhấp một ngụm, “Xem ra hai đứa hiện giờ ở chung không tồi, bà nội vẫn luôn chờ được bế chắt trai, vậy thì dựa vào hai đứa nhé.”
“Phụt…” Lâm Gia Thanh suýt nữa bị sặc.
Cô ấy còn chưa đến hai lăm tuổi, chưa hề suy xét đến những vấn đề như có con.
Cô ấy lập tức an tĩnh lại, vùi đầu vào đồ tráng miệng, đỏ mặt, ngập ngừng nói, “Không, phải là dựa vào chị dâu và anh cả chứ.”
Một lúc sau lại hỏi, “Đúng rồi, chị dâu, chị có thích xem kịch ba lê không?”
“Kịch ba lê?”
“Vâng, đoàn ba lê Thủ đô sẽ đến biểu diễn tại nhà hát vào cuối tuần này, một người bạn đã cho em hai vé, vốn dĩ em muốn hẹn Tưởng Thừa Vũ đi xem, nhưng hắn có việc không đi được, em cũng không muốn lãng phí hai cái vé này, hay là chị đi xem với anh cả đi.”
“Vì sao lại muốn anh cả đi? Em có thể tìm người bạn khác đi xem cùng em mà?”
“Ừm… chị với anh cả đi xem đi, lần này biểu diễn vở “Carmen và Giselle”, ngoài ra còn có một vở khiêu vũ nguyên sang hiện đại, đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi xem, đặc biệt là vở nguyên sang kia, chị tin em đi, tuyệt đối thích hợp cho chị với anh cả đi xem.”
“Vở ba le nguyên sang? Đó là cái gì?”
“Chị đi rồi sẽ biết.”