Tro Tàn

Chương 29: Hôn môi (2446)

“Thừa Vũ còn chưa tới à? Không phải nó nói đi đón vợ sao, sao lại đi lâu như vậy?” Khách khứa lục tục đến đông đủ ngồi vào chỗ, mẹ Tưởng bất mãn lẩm bẩm, “Bà nội đại thọ tám mươi còn đến muộn, thật kỳ cục.”

“Đến muộn một chút có sao đâu mà.” Bà cụ mở miệng bênh vực cháu mình.

Dư Mẫn phục hồi từ những suy nghĩ buồn chán của mình, vội vàng mở miệng nói, “Chuyến bay trở về từ Los Angeles của Gia Thanh bị trễ một chút.”

“Hai mươi phút trước con đã gọi điện thoại cho chú Khiêm rồi, chú Khiên nói đã đón được người rồi.” Lại quay sang mẹ Tưởng, “Chắc là sẽ về sớm thôi ạ.”

Khi nói chuyện, không biết ai hét lên một câu, “Đây không phải là minh tinh vũ đạo của chúng ta sao?”

Dư Mẫn nhìn con đường do khách khứa tránh ra…

Trong thang máy mở ra, Lâm Gia Thanh nắm tay Tưởng Thừa Vũ chậm rãi đi tới.

Con dâu nhà hào môn có thể chia làm ba loại.

Một loại là ở đỉnh hào quang của hào môn, ở trên thương trường không thua kém đàn ông, hiếm có nhất.

Một loại là sau khi kết hôn liền “rửa tay nấu cơm”, an tâm giúp chồng dạy con, là phổ biến nhất.

Còn có một loại, ở trước mặt thì hòa thuận với chồng, nhưng đằng sau lại phóng đãng như trước khi kết hôn – thường là sản phẩm của một cuộc hôn nhân vì lợi ích.

Nhưng Lâm Gia Thanh không thuộc bất kỳ trường hợp nào ở trên.

Lâm Gia Thanh là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, cũng là vũ công ba lê nổi tiếng quốc tế.

Hai năm trước vì nhà họ Lâm gặp khó khăn nên Lâm Gia Thanh bị người trong nhà đẩy ra ép liên hôn với Tưởng Thừa Vũ – lúc ấy nhà họ Lâm ở thế yếu, nhưng Lâm Gia Thanh không nhân nhượng, kiên quyết tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của bản thân sau khi kết hôn.

Trong hai năm gả cho Tưởng Thừa Vũ, số ngày cô ấy ở trong nước có thể đếm trên đầu ngón tay, vẫn luôn tham gia các buổi biểu diễn và thi đấu ở nhiều quốc gia khác nhau, cách đây không lâu, đã giành được huy chương vàng tại Cuộc thi Ba lê Quốc Tế ở New York.

“Nào, Gia Thanh, ăn cái này đi, đặc biệt làm cho em đấy.” Trên bàn ăn, Dư Mẫn cố ý đặt chiếc bánh vàng đến trước mặt Lâm Gia Thanh.

“Đây là cái gì?” Lâm Gia Thanh hỏi.

“Bánh su đó.” Tô Mẫn nói, “Ăn mừng tháng trước em giành được huy chương vàng.”

“A…” Lâm Gia Thanh sửng sốt, cầm lấy bánh ngọt.

“Ngon không?” Dư Mẫn thuận thế bắt chuyện, “Nếu là thi đấu quốc tế, nhất định rất kịch liệt, kể cho mọi người nghe đi.”

Mặc dù nhân vật chính của tiệc mừng thọ là bà cụ.

Nhưng bà cụ cũng một đống tuổi rồi, muốn nổi bật cũng đã sớm đủ rồi, hiện tại ngược lại thích nghe người trẻ tuổi nói về những điều mới mẻ của chúng nó hơn.

“Có bao nhiêu người dự thi thế, nghe nói còn có đấu vòng loại và chung kết à?” Bà cụ cũng lên tiếng theo.

“Đúng vậy, thi đấu quốc tế, tuyển thủ dự thi đều đến từ nhiều quốc gia à?” Cô mẫu cũng tham gia góp vui.

Lâm Gia Thanh ban đầu còn lắc đầu “không có gì để kể”, nhưng thấy người lớn hỏi chuyện, chỉ có thể thành thật trả lời.

Cô ấy kể chi tiết về quá trình chuẩn bị trước trận đấu, quá trình diễn ra trận đấu, nhận giải thưởng, trả lời phỏng vấn, vẻ mặt dần chuyển từ khiêm tốn sang bay cao khi nhập tâm kể chuyện…

Khóe mắt chân mày đều tràn đầy đam mê và kiêu ngạo.

Có gì tốt hơn là phấn đấu cho điều mình yêu thích đâu?

Dư Mẫn nhìn Lâm Gia Thanh, trong lòng không nhịn được dâng lên chút hâm mộ.

Cô cũng muốn trở lại làm việc.

Khi mới kết hôn, cô đã thử thương lượng việc này với Tưởng Thừa Trạch, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bệnh của cha cô lại tái phát, cần người chăm sóc, hơn nữa thân phận mới, các mối quan hệ mới, cần phải có thời gian để làm quen – nên cô chỉ có thể gác việc này lại.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, một vấn đề mới lại nảy sinh – con cái.

Nhà họ Tưởng muốn có con nối dõi.

Trong kế hoạch cuộc đời của Dư Mẫn, cô cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ được trải nghiệm cảm giác làm mẹ - nếu đã kết hôn thì nhất định phải có con.

Không một công ty nào dại dột thuê một người phụ nữ đang trong độ tuổi sinh nở, đã kết hôn rồi còn chưa sinh con, huống chi cô còn là con dâu nhà họ Tưởng.

Dư Mẫn nghĩ không bằng cô chờ đến sau khi đứa trẻ được sinh ra, khi ấy ít nhất cô đã sinh nở rồi, công ty sẽ bớt lo lắng hơn.

Nhưng cô mãi vẫn không mang thai được.

Thoáng cái, một năm đã qua đi.

“Gia Thanh thật lợi hại, mang lại vinh quang cho đất nước chúng ta.”

“Cũng tạm được, thi đấu ấy mà, luôn có người đoạt giải, mấy năm nay nước ta người dự thi cũng không ít.”

“Không thể tính như vậy được, nhiều người tham gia có nghĩ cạnh tranh càng lớn hơn, như vậy đã rất lợi hại rồi.”



Mọi người tôi một câu chị một câu khen ngợi Lâm Gia Thành, có chân thành cũng có tâng bốc, cạn ly với Lâm Gia Thanh hết cốc này đến cốc khác.

Bàn của bọn họ đều là phụ nữ, uống rượu cũng chỉ là uống cho vui thôi, nhấp miệng là được.

Dư Mẫn rót một ly rượu, cách Lâm Gia Thanh hai chỗ ngồi nâng ly chúc mừng, “Mời Gia Thanh lợi hại của chúng ta.”

Lâm Gia Thanh lại lắc đầu, “Muốn nói lợi hại, em so với chị dâu còn kém xa.”

“Trong nhà này, em bội phục chị dâu nhất. Chị vào cửa muộn hơn so với em, nhưng lo toan so với em thì xa hơn nhiều, cả gia đình lớn như vậy, công việc lớn nhỏ đều do chị quán xuyến thỏa đáng, điều phối quan hệ cho đúng mực… so với em một lòng lo khiêu vũ thì lợi hại hơn nhiều.”

Cô ấy có lẽ đã uống hơi nhiều, trên mặt phiếm hồng, giọng nói cũng vô thức lớn hơn vài phần, giơ cao ly rượu trong tay, vẻ mặt đầy thành ý, “Ly này là em nên mời chị mới đúng.”

Mọi người trên bàn đều nhìn lại đây.

Dư Mẫn nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại trào dâng nỗi chua xót khó tả.

Nếu có thể lựa chọn, tất nhiên cô sẽ thích được giống như Lâm Gia Thanh hơn.

Có sự nghiệp để theo đuổi, có người yêu ủng hộ…

Những người khác nghĩ rằng Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh kết hôn vì lợi ích, cho nên không để bụng chuyện hai người tân hôn xong ở riêng hai nơi, mặc kệ Lâm Gia Thanh tham gia thi đấu ở khắp mọi nơi.

Chỉ có Dư Mẫn biết rõ, mỗi lần Tưởng Thừa Vũ trở về nhà họ Tưởng đều tốn bao nhiêu công sức khuyên bảo mẹ Tưởng.

Thích một người là không thể che giấu được.

Giống như bữa tiệc hôm nay, từ khi bắt đầu ngồi xuống, không dưới mười lần Tưởng Thừa Vũ ở bàn bên cạnh lén nhìn sang đây.

Trái lại, Tưởng Thừa Trạch ngồi bên cạnh hắn…

Dư Mẫn khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn ly rượu trước mặt.

Lần đầu tiên cô phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Khi màn đêm dần buông xuống, bữa tiệc xa hoa cũng dần đi đến hồi kết.

Dư Mẫn tươi cười đứng dậy, chào tạm biệt các vị khách, sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch cùng nhau lên xe về nhà.

Trở lại biệt thự, chiếc đồng hồ lớn cao từ sàn đến trần trong phòng khách đang chỉ mười một giờ đêm.

Dư Mẫn thay giày cao gót, Tưởng Thừa Trạch treo áo vest lên giá treo ở lối vào, vừa đi vừa cởi cà vạt…

Người hầu nghe tiếng mở cửa đã bưng canh giải rượu ra.

Hạt sen, bạch quả, múi cam và tuyết lê được hầm trong nước đường, bên trên còn có gạo nếp và bánh trôi nhỏ, chua ngọt ngon miệng, bổ tỳ ích thận, còn có mùi thơm của hoa quế.

Là công thức độc quyền của Dư Mẫn, sáng sớm đã phân phó người hầu chuẩn bị.

Người hầu bưng bát sứ đựng canh cho Tưởng Thừa Trạch, Dư Mẫn duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương…

Người hầu thấy mặt cô đỏ hồng, hình như cũng đã uống say, vội vàng nói, “Tôi đi bưng thêm một bát nữa tới.”

Nhưng Dư Mẫn lại xua tay, “Để tôi tự lấy.”

Vừa nói vừa đi vào phòng bếp, cũng không bật đèn lên, cứ như vậy giấu mình vào trong bóng tối.

Phòng khách cũng không bật đèn, chỉ có ánh đèn ở lối vào sáng lên, chiếu thân hình cao lớn thẳng tắp của Tưởng Thừa Trạch thành một bóng đen dài.

Dư Mẫn tiến lên vài bước, nhìn cảnh đêm đen kịt bên ngoài khung cửa sổ sát đất, cầm bát thổi một hơi thật dài.

Dưới bóng tối, căn biệt thự rộng lớn dường như trở nên trống trải và cô đơn.

Dư Mẫn cầm thìa khuấy canh trong bát, cố gắng chọn một số điều thú vị từ cuộc trò chuyện của những người phụ nữ trong bữa tiệc tối nay…

Quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng trầm mặc của Tưởng Thừa Trạch, cô mím môi, từ bỏ.

Đều chỉ là những chuyện tầm phào.

Đều chỉ là chuyến phiếm râu ria, không có gì đáng để anh quan tâm.

Dư Mẫn cụp mắt xuống, tập trung uống canh.

Thìa và bát không ngừng phát ra âm thanh va chạm nhẹ…

Trong bóng đêm, cô lặng lẽ dựa vào bàn bếp lạnh lẽo, từng chút một uống xong canh, sau đó đặt bát xuống, quay người đi vào phòng ngủ trên lầu hai.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô thuận tay nhặt chiếc điện thoại di động trên bàn trà.

Một bàn tay đột nhiên từ trên ghế sô pha thò ra, nắm lấy cổ tay cô…

Giây tiếp theo, cô đã bị kéo vào trong l*иg ngực của Tưởng Thừa Trạch.

Bát canh trống không đặt ở một bên, hình như không có tác dụng gì.

Trong mắt Tưởng Thừa Trạch vẫn mênh mông sương mù như cũ vì men cay, còn có du͙© vọиɠ trần trụi đang dần dần bốc lên.

Anh ôm Dư Mẫn, bàn tay ở bên hông cô nhẹ nhàng vuốt vê, mang theo ý vị dụ hoặc rõ ràng.

Dư Mẫn muốn tránh ra, lại bị anh mạnh mẽ giam cầm, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở, “Đêm nay anh và em đều uống rượu say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Không nên uống rượu trong thời kỳ chuẩn bị mang thai.

Buổi tối cô uống không nhiều, nhưng Tưởng Thừa Trạch thì khó nói.

Rượu có thể ảnh hưởng xấu đến quá trình sản xuất tϊиɧ ŧяùиɠ, dẫn đến các vấn đề như tϊиɧ ŧяùиɠ phát triển bất thường, giảm số lượng, giảm khả năng sống sót…

Thay vì như vậy, còn không bằng giữ tinh lực cho lần sau.

Dư Mẫn khẽ nhíu mày, duỗi tay muốn đẩy Tưởng Thừa Trạch ra, nhưng vừa mới chạm vào cánh tay anh, nụ hôn của anh đã dán lên.

Đã lâu lắm rồi bọn họ mới hôn môi.

Lần gần đây nhất là nửa năm trước, vào ngày kỷ niệm ngày cưới.

Ngày hôm đó, sáng sớm Tưởng Thừa Trạch đã nói với cô rằng anh có chuyện hợp tác quan trọng, buổi tối đừng đợi anh.

Vào buổi chiều, cô ở nhà nhận được một cái hộp, bên trong là bộ váy cao cấp mùa xuân mới nhất của một thương hiệu xa xỉ nào đó.

Nói là cao cấp, nhưng kiểu dáng lại rất bình dân, đời thường.

Thẩm mỹ hợp thời trang mà lại gọn gàng, thoạt nhìn không giống với ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch.

Tám phần là do trợ lý chọn hộ, nhưng Dư Mẫn vẫn mặc vào.

Ngày đó, cô đợi đến tận đêm khuya, cũng không biết là mấy giờ, cô dựa vào sô pha, cứ như vậy mơ màng ngủ thϊếp đi mất.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã thấy Tưởng Thừa Trạch đang ngồi bên cạnh.

Có lẽ cảm động trước sự chờ đợi của cô.

Có lẽ, chỉ đơn giản là uống quá nhiều…

Anh ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên.

Anh ôm cô vào lòng bằng cơ bắp rắn chắc của mình, bao bọc cô trong hơi thở nóng bỏng của anh, kiềm chế cô, đôi môi như bàn chải chậm rãi cọ xát…

Từ môi đến gò má, cần cổ, xương quai xanh… lưu luyến, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rồi lại trở về môi, dán sát vào cô, tỉ mỉ thưởng thức hương vị.

Mùi rượu truyền vào não cô qua hơi thở của anh, anh quấn lấy đầu lưỡi cô vào trong miệng, liếʍ mυ'ŧ…

Giống như hiện tại vậy, môi lưỡi nóng bỏng, không khỏi truyền đến an ủi ấm áp và triền miên.

Sự dịu dàng và tinh tế khác thường khiến cơ thể cô khẽ run lên…

Dư Mẫn cắn răng, cố gắng nuốt xuống kɧoáı ©ảʍ đang bùng cháy trong cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

Từ bỏ ngôn ngữ, chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ của người bên cạnh.

Nhắm mắt lại, phóng túng bản thân trong giây lát.