Tưởng Thừa Trạch chỉ đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Dư Mẫn.
Ánh mắt anh thâm thúy giống như sông sâu, nhưng độ cong của đôi môi mỏng lại là kiểu xa cách mà cô quen thuộc, khiến người nhìn không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Trong sáu tháng qua, những vấn đề liên quan đến việc nằm viện của cha Dư Mẫn đều do trợ lý của Tưởng Thừa Trạch liên lạc với Dư Mẫn.
Bọn họ không nói với nhau một lời nào, vào ngày lễ cũng không hỏi thăm nhau trên wechat, thậm chí cũng không có một lượt thích hay tương tác nào trên vòng bạn bè.
Dư Mẫn nhìn Tưởng Thừa Trạch, hé môi, cổ họng như nghẹn lại, đại não cũng trở nên đông cứng.
“Vừa nhắc tới cháu, cháu liền đến ngay.” Ông cụ Tưởng ngẩng đầu, ánh mắt trầm tư dừng trên mặt Dư Mẫn hai giây, chào hỏi với người ngoài cửa, “Đều là người quen, làm sao vậy, còn muốn ta giới thiệu à?”
“Đã lâu không gặp.” Tưởng Thừa Trạch bước tới, gật đầu với Dư Mẫn.
Như thể phong ấn đã được giải trừ, Dư Mẫn lúc này mới cứng ngắc đáp lại, “Ừm, đã lâu không gặp.”
Ngày đó trong phòng bệnh, cả người Dư Mẫn đều trở nên máy móc.
Máy móc đồng ý, máy móc trò chuyện, máy móc cười… ở lại không bao lâu đã chào tạm biệt ra về.
Lời đề nghị mà ông cụ Tưởng thuận miệng nhắc tới cô không để trong lòng.
Nhưng khi trở về phòng bệnh của cha thu dọn đồ đạc, Tưởng Thừa Trạch đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn: Em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện.
Tháng ba đầu xuân, vạn vật hồi sinh, trong ngoài bệnh viện đều tràn đầy sức sống, ý xuân dạt dào, đặc biệt là nhà kính ở trên tòa nhà an dưỡng.
Hoa anh đào, hoa trà, hoa mộc lan, hải đường…cây cối cao thấp đan xen lần lượt đâm chồi nở hoa, chen chúc nhau ồn ào tranh giành sắc đẹp – hương hoa thấm lòng người.
Hôm đó, Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ trong nhà kính, cứ như vậy bắt đầu cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Nghe nói em chuẩn bị đưa chú về nhà an dưỡng?” Người mở lời trước là Tưởng Thừa Trạch, dùng ngữ khí tùy ý hỏi.
“Ừm.” Dư Mẫn gật đầu, “Dù sao đều là điều trị bằng thuốc, ở nơi nào cũng giống nhau.”
“Đúng vậy, ở nhà còn có dì nữa.” Tưởng Thừa Trạch phụ họa, lại hỏi, “Còn em thì sao, tương lai em đã có dự định gì chưa? Sẽ trở lại làm việc chứ?”
“Vẫn chưa biết nữa.” Dư Mẫn cúi đầu, “Dù sao em cũng đã từ chức rồi, em phải chờ cha hoàn toàn bình phục mới có thể yên tâm được, còn công việc thì tính sau vậy.”
Sau đó, Tưởng Thừa Trạch do dự một chút, “Dư Mẫn, em đã nghĩ đến việc kết hôn chưa?”
Dư Mẫn ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch.
Biểu cảm của anh vẫn giống như ở trong phòng bệnh, chỉ là có chút do dự hơn, như thể anh đang quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất của cô vậy.
Mặc dù khi Dư Mẫn nghe được, trong lòng cô đã có một linh cảm mong manh.
Nhưng khi Tưởng Thừa Trạch thực sự bày tỏ ý định khi đến đây, cô vẫn kinh ngạc trong giây lát, một lần nữa sắp xếp lại từng câu từng chữ của anh trong đầu, lúc này mới mở miệng, “Anh muốn nói cái gì?”
“Kết hôn,” Tưởng Thừa Trạch lặp lại một lần, “… cùng với anh.”
“Anh biết nói như vậy có hơi đường đột, nhưng nếu em đã nghĩ đến hôn nhân, nghĩ đến một mối quan hệ ổn định.” Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô, “Em có thể suy xét đến anh một chút.”
Những lời lẽ ra phải vô cùng trịnh trọng lại thốt ra từ miệng Tưởng Thừa Trạch bình tĩnh như vậy, trong một dịp không chính thức cũng không hề lãng mạn.
Vào giây phút đó, mặc dù Dư Mẫn không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn theo bản năng cứng người lại.
Tim đập mất khống chế đến đáng sợ, giống như sắp đập nát xương sườn, hương hoa nồng đậm bị nhốt trong không khí nóng ẩm của nhà kính khiến người ta có chút khó thở.
Dư Mẫn cúi đầu, cầm ly nước chanh bạc hà trên bàn lên nhấp một ngụm
Nước đá mát lạnh với vị chua nhẹ của chanh và bạc hà giúp đại não được hạ nhiệt độ.
Khi những chiếc lá bạc hà trong cốc ngừng đong đưa.
Dư Mẫn ngẩng đầu, thuận theo nhịp tim bình phục trong l*иg ngực, lại lần nữa nhìn Tưởng Thừa Trạch, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của anh rất bình tình.
Sự bình tĩnh không giống như một lời cầu hôn, mà giống như một người làm ăn khẳng khái, sau khi chào hỏi đơn giản liền thẳng thắn bày tỏ nhu cầu của mình với đối tác và chờ đối phương ra giá.
Chỉ cần cái giá đối phương đưa ra không quá cao, anh đều sẽ đồng ý.
“Tại sao?” Dư Mẫn hỏi, “Bởi vì ông nội anh thích em?”
Tưởng Thừa Trạch không trực tiếp trả lời, chỉ nghiêm túc nhíu mày, “Ông không khỏe như vẻ bề ngoài, bác sĩ nói, đây có thể là mùa xuân cuối cùng của ông.”
Nó liên quan đến sự ổn định của tập đoàn Tưởng thị, bệnh tình của ông cụ Tưởng vẫn luôn được các nhân viên y tế che đậy chặt chẽ.
Nhưng cũng không phải là không bị lộ ra một chút manh mối nào.
Nửa năm qua dùng mắt thường cũng có thể thấy ông cụ gầy đi trông thấy, thỉnh thoảng sẽ trở nên thần chí không rõ, sau khi vận động một chút sẽ há to mồm thở hổn hển, tất cả đều cho thẩy rằng – ông cụ không được may mắn như Dư Khánh Niên – bệnh tình ông cụ không những không được cải thiện mà ngược lại không ngừng chuyển biến xấu đi.
Chỉ là Dư Mẫn không ngờ tới, thời gian còn lại của ông ít hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
“Làm sao có thể?” Dư Mẫn che miệng, thật lâu mới từ cổ họng tuôn ra được mấy chữ, nhưng cô cũng lập tức hiểu được nguyên nhân Tưởng Thừa Trạch đến tìm cô.
“Anh… không muốn ông cụ trước khi rời đi có điều tiếc nuối, phải không?”
“Đúng vậy.” Tưởng Thừa Trạch nói, “Nếu em đồng ý, anh chỉ có một yêu cầu, hôn lễ phải tổ chức càng sớm càng tốt, còn em có điều kiện gì có thể nêu ra bao nhiêu tùy thích.”
Bây giờ nhớ lại, Dư Mẫn không thể từ chối một lời đề nghị như vậy.
Trước đây cô đã tốn rất nhiều công sức nhưng chỉ có được hai đêm mơ mộng hão huyền, Tưởng Thừa Trạch đích thân cầu hôn, cô làm sao có thể cưỡng lại được cám dỗ như vậy.
Huống chi, ân tình của nhà họ Tưởng còn ở đó, cô cũng hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của ông cụ trước khi lâm chung.
Sau khi kết hôn, cha cô có thể hưởng thụ tài nguyên chữa bệnh hàng đầu mà không cần phải lo lắng tái phát.
…
Đêm đó, Dư Mẫn nằm trên giường, trong đầu đều là những lời ban ngày của Tưởng Thừa Trạch.
Nếu nói dễ dàng mềm lòng có gì đó không ổn, thì Tưởng Thừa Trạch chính là liều thuốc phiện đầu tiên mà cô uống.
Anh giống như một lỗ hổng trong lý trí của cô, dễ dàng đánh thức ý nghĩ xằng bậy và tình yêu sâu thẳm trong trái tim cô.
Cuối cùng, sau một đêm trằn trọc, cô đã đồng ý lời đề nghị của Tưởng Thừa Trạch.
Công việc chuẩn bị cho đám cưới được tiến hành rất gấp gáp.
Một tuần sau khi đồng ý với Tưởng Thừa Trạch, Dư Mẫn đưa mẹ đến thành phố C để gặp người nhà họ Tưởng.
Nửa tháng sau, Dư Mẫn cẩn thận viết tên mình vào hôn ước.
Một tháng sau, trên bãi biển sóng vỗ như hạt châu, Dư Mẫn mặc váy cưới, để Tưởng Thừa Trạch giúp cô đeo nhẫn, hoàn thành lời thề hôn nhân.
Gả cho người thừa kế tương lai của tập đoàn giàu nhất thành phố C là cảm giác gì?
Nếu có người hỏi Dư Mẫn, cô sẽ nói với họ rằng điều này thật tuyệt vời.
Hôn lễ thế kỷ hoành tráng, váy cưới cao cấp đắt tiền, trang sức quý hiếm được truyền từ đời này sang đời khác…
Kết hôn với Tưởng Thừa Trạch đồng nghĩa với một bước nhảy vọt về đẳng cấp, giống như một bản tái hiện về câu chuyện cổ tích Lọ Lem, cô có thể có được bất kỳ thứ vật chất nào mình muốn, được khen ngợi và được tầng lớp dưới ngước nhìn.
Phải tham lam đến mức nào mới có thể không hài lòng cơ chứ?
Ít nhất, đó là những điều mà cô đã nói với phóng viên.
Nhưng Dư Mẫn đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu kết hôn với Tưởng Thừa Trạch đến tột cùng có sung sướиɠ không, có hạnh phúc hay không, và cô có hối hận hay không…
Cô không thể trả lời, bởi vì bản thân cô cũng không thể sắp xếp rõ ràng được những thứ này ở giữa được và mất.
Nhìn lại cuộc đời mình trước năm hai mươi hai tuổi, nếu Dư Mẫn phải đưa ra đánh giá và nhận xét về nó, cô sẽ dùng một từ có thể được coi là đồng nghĩa với nhàm chán – từng bước một.
Từng bước đến trường, từng bước học lên, tốt nghiệp, đi làm… chỉ số thông minh hơn người khiến cuộc đời trước hai mươi hai tuổi của cô gần như không gặp trở ngại.
Có lẽ vì thế mà cô đặc biệt khát vọng khiêu chiến với những thử thách và luôn bị thu hút bởi những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Đây cũng là nguyên nhân sau này cô nghĩ lại vì sao mình lại yêu Tưởng Thừa Trạch.
Tham vọng và hy sinh, du͙© vọиɠ và xiềng xích luôn song hành với nhau, và cuối cùng mỗi người đều sẽ tìm thấy sự cân bằng có thể chấp nhận được.
Hối hận hay vui mừng, làm sao có thể nói vào lúc này?
Dư Mẫn đã sống lâu như vậy, nhưng chỉ có một Tưởng Thừa Trạch có thể khiến cô động tâm mãnh liệt, khiến cô nguyện ý cùng anh nắm tay đi hết quãng đời còn lại.
Cô tự nhận bản thân không tính là tốt, cô cũng biết Tưởng Thừa Trạch không yêu cô, nhưng loại chuyện như kết hôn cho dù có nguyên nhân cũng không thể cứ thế tùy tiện tìm một người.
Cô tình nguyện tin tưởng rằng anh vẫn có chút thích cô.
Không nhất thiết phải là tình yêu duy nhất hay đích thực của anh.
Chỉ cần cô là vợ anh, cô có thể ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ vui buồn đau khổ, sinh lão bệnh tử.
Chỉ cần cô là vợ anh, cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, họ cũng sẽ cần nhau, sống cuộc sống hoang đường này cả đời mà không thể chia lìa.