Sau đó ở trong phòng tắm Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch lại làm một hồi.
Tư thế đứng bằng một chân khiến chân còn sót lại của Dư Mẫn cũng sắp bị phế đi, từ phòng tắm cho khách đến phòng ngủ chính đều là Tưởng Thừa Trạch ôm cô.
Giống như trong phim, chân cô không hề chạm đất.
Sau khi Tưởng Thừa Trạch bế cô lên giường còn ân cần lấy điện thoại, dép lê và cốc nước để bên cạnh giường cho cô, đắp chăn cho cô xong mới vào phòng thay quần áo đổi quần áo ngủ, tắt đèn, lên giường.
Trong không gian yên tĩnh, hai người cách nhau một khoảng, phân biệt trái phải nằm trên chiếc giường đôi.
Cảnh này rất giống với lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau vào bốn năm trước, nhưng ngày đó hai người không tắm rửa cùng nhau.
Đêm đó, anh và cô nằm song song trên sô pha, dư vị của cao trào qua đi, anh lấy hai tờ khăn giấy, giúp cô xoa xoa, “Đi tắm đi.”
Một mình cô bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, không xác định, cũng không dám hỏi, anh có ở lại hay không?
Mãi đến khi vội vàng thay quần áo đi ra khỏi phòng, anh mới hỏi cô có bàn chải đánh răng mới không, lúc ấy cô mới thở phào, tìm một bàn chải đánh răng chưa bóc đưa cho anh kèm với một chiếc khăn tắm sạch sẽ.
Ngày hôm đó, khi anh quấn khăn tắm nằm xuống bên cạnh cô, thân thể bủn rủn của cô rõ ràng đã mệt rã rời, nhưng đầu óc lại ngổn ngang những suy nghĩ và kích động, mãi cho đến sáng sớm cô mới ngủ được.
Bây giờ lại bởi vì lòng mang tâm sự mà cô cũng không cảm thấy quá buồn ngủ.
Người bên gối hình như đã nhận ra, ở trong bóng tối nghiêng đầu lại, sau một lúc lâu mới hỏi, “Có phải gối thấp quá không?”
“… Không phải, em có thói quen ngủ gối thấp.”
“Nhiệt độ điều hòa thế nào?”
“Thích hợp rồi ạ.”
“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Trên người cô đắp một chiếc chăn mềm mại ấm áp, còn thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của anh, nhiệt độ của anh từ dưới chăn truyền ra, cùng với hơi thở gần kề, cho cô một cảm giác mơ hồ không chân thực.
Cô khẽ xoay người, điều chỉnh tư thế ngủ, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cánh tay đang dang rộng của anh.
Có lẽ anh lo lắng cho cái chân bị thương của cô nên không động đậy, cứ để mặc cô ôm lấy.
Khoảng cách rút ngắn khiến nhiệt độ cơ thể anh thẩm thấu lại đây, ấm áp bao trùm lấy cô.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn l*иg ngực phập phồng của anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ từ cánh tay anh truyền đến, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Dư Mẫn tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm.
Mưa tạnh, trời quang, tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng chiếc gối trống trơn bên cạnh.
Chỗ lõm bên cạnh giường và nhiệt độ cơ thể còn sót lại giống như ảo giác, nếu không phải nằm trên giường của Tưởng Thừa Trạch, cô suýt chút nữa tưởng rằng mình vừa nằm mơ.
Một hồi hoang đường đêm qua khiến bộ áo ngủ duy nhất mang đến cũng bỏ mạng.
Dư Mẫn trở lại phòng ngủ dành cho khách, tìm chiếc áo sơ mi và váy vest mang theo, cô thay đồ, sau khi rửa mặt thì nghe thấy âm thanh xèo xèo yếu ớt từ nhà bếp, hình như đang có người nấu ăn.
Tưởng Thừa Trạch? Anh đang ở trong bếp?
Hôm qua ngay cả việc trải giường chiếu đối với anh đều mới lạ như vậy, phòng bếp của anh chẳng phải chỉ để trang trí thôi sao?
Dư Mẫn mở cửa phòng ngủ, bước nhanh qua lối đi, đến khu vực phòng khách rộng rãi.
Vừa mới rẽ qua lối ngoặt đã thấy một dì trạc bốn năm mươi tuổi đang đứng trong phòng bếp kiểu mở, đeo tạp dề in tên công ty giúp việc gia đình, thuần thục đặt những chiếc sủi cảo chiên lên đĩa sứ trắng.
Trên chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh cô có hai cái đĩa, một đĩa bánh trứng và một đĩa bánh bao hấp.
Tưởng Thừa Trạch đứng cạnh máy pha cà phê, vuốt điện thoại di động, vừa dạo quanh vòng bạn bè vừa mở tủ bên cạnh ra lấy một chiếc cốc đặt dưới máy pha cà phê.
Ánh sáng mặt trời chiếu từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, làm cho căn phòng bếp mở càng sạch sẽ sáng ngời.
Tưởng Thừa Trạch mặc áo thun đơn giản cùng quần dài ở nhà, khuôn mặt thư thái hiếm thấy, sau khi nhìn thấy cô, nở một nụ cười nhàn nhạt, “Tỉnh rồi à? Bữa sáng sắp xong rồi, em uống cà phê hay sữa bò?”
Dì giúp việc nghe được vội vàng quay đầu liếc mắt đánh giá Dư Mẫn một cái, sau đó làm bộ như không có việc gì tiếp tục làm bữa sáng.
“Đều được ạ.” Dư Mẫn nói.
Tưởng Thừa Trạch xoay người mở tủ lạnh, lấy sữa ra, rót vào một cái cốc thủy tinh, đưa cho cô, sau đó bưng hai đĩa đồ ăn bên cạnh cô đến quầy bar bên kia phòng bếp.
Anh lấy từ trong tủ ra hai đôi đũa, “Có muốn chấm dấm không?”
Dư Mẫn lắc đầu.
Trong phòng bếp phía sau hai người, dì giúp việc đặt dụng cụ nấu ăn và bộ đồ ăn vào trong máy rửa chén, cởi tạp dề ra nói với Tưởng Thừa Trạch, “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé? Chiều tôi tới đây dọn vệ sinh sau.”
Tưởng Thừa Trạch gật đầu, nhìn thấy người đi rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Ừm.” Dư Mẫn gật đầu.
Mùi thơm của bữa sáng trước mặt khiến cô có chút choáng váng, còn đang có loại hoảng hốt như nằm mơ.
“Ngày thường đều là dì giúp việc đến đây nấu cơm sao?” Cô cố gắng tìm một chút đề tài để phá vỡ bầu không khí ấm áp quá mức này.
Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Thừa Trạch vang lên, hiển thị tên người gọi là – Tô Mạn.
Múi giờ của Trung Quốc và Luân Đôn chênh lệch nửa ngày, sáng sớm ở Trung Quốc là đêm khuya ở Luân Đôn.
Tại sao Tô Mạn lại chọn thời gian ái muội như vậy để gọi cho Tưởng Thừa Trạch?
Dư Mẫn liếc nhìn cái tên trên màn hình thì hơi kinh ngạc, Tưởng Thừa Trạch bắt gặp ánh mắt của cô, dừng một chút rồi vuốt mở điện thoại, bật loa ngoài lên.
“Xin chào, không làm phiền giấc ngủ của anh chứ.” Giọng nói của Tô Mạn vang lên từ đầu bên kia điện thoại ngay lập tức, tràn đầy năng lượng như mọi khi, không có vẻ gì là cô ấy đang gặp rắc rối.
“Không có.” Tưởng Thừa Trạch hỏi, “Bên đó đang là đêm khuya rồi, gọi có chuyện gì sao?”
“Chà, có chút việc.” Tô Mạn nói thẳng, “Không phải chuyện của em, là của một người bạn, cũng là của một người trưởng bối của em… Ừm, em biết thỉnh cầu của em có thể hơi vô lý, nếu anh cảm thấy khó xử thì cứ coi như em chưa từng đề cập đến nó nhé.”
“Nói thẳng đi.”
“Là như thế này, một thời gian trước thầy giáo của em phát hiện ra bị ung thư phổi…”
…
Ngày hôm đó khi cuộc gọi của Tô Mạn vang lên, lông mày của Dư Mẫn không ngừng giật giật, có một dự cảm không biết là tốt hay xấu.
Chờ sau khi Tô Mạn nói xong thỉnh cầu, tâm tình cô càng phức tạp hơn, sững sờ đứng đó không nói được lời nào.
Không sai, thỉnh cầu có chút làm khó người khác của Tô Mạn là cùng cô nhất trí – tất cả đều là vì bệnh tình của cha cô Dư Khánh Niên.
Đầu năm nay, cha cô được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, vừa lúc Tô Mạn đang ở trong nước nên đã về quê thăm ông.
Ra nước ngoài chữa bệnh cũng là kiến nghị của Tô Mạn.
Cô ấy khuyên Dư Mẫn đến bệnh viện Hoàng gia Marsden ở Luân Đôn, bởi vì cô ấy cũng ở đó, có thể cung cấp sự giúp đỡ cần thiết khi họ cần. Ban đầu Dư Mẫn cũng tính toán như vậy, nhưng không bao lâu sau Tô Mạn kiểm tra ra đang mang thai, Dư Mẫn thảo luận qua với Lăng Chí, kết hợp với ý kiến của người môi giới, lựa chọn một bệnh viện khác ở New York phù hợp hơn cho Dư Khánh Niên.
Trong thời gian này Tô Mạn vẫn luôn quan tâm đến bệnh tình của Dư Khánh Niên.
Nhưng Dư Mẫn không ngờ cô ấy lại nói thẳng với Tưởng Thừa Trạch như vậy.
Đây là một ân huệ không hề nhỏ.
Mặc dù Lăng Chí nhẹ nhàng bâng quơ rằng “trị một người là trị, trị hai người cũng là trị”, nhưng loại chuyện này một khi đã mở miệng thì những người có khả năng thiết lập mối quan hệ với nhà họ Tưởng đều sẽ tìm mọi cách để thỉnh cầu.
Cho dù nhà họ Tưởng không có bà con nghèo khó, nhưng còn công nhân thì sao? Tài xế, bảo mẫu, người hầu thì sao? Ai có thể đảm bảo rằng không có ai trong số họ mắc bệnh ung thư?
Có lẽ là bởi vì không chắc chắn Tưởng Thừa Trạch có đồng ý giúp đỡ hay không.
Nên Tô Mạn không bàn bạc với cô mà đã đi hỏi anh trước.
Dư Mẫn theo bản năng đặt đũa xuống, chờ đợi câu trả lời của Tưởng Thừa Trạch.
Nhưng Tưởng Thừa Trạch cũng không trực tiếp từ chối hay đồng ý, mà hỏi. “Thầy giáo của em?”
“Vâng, là thầy giáo tiểu học, cũng là cha của một người bạn tốt của em.” Tô Mạn thẳng thắn thừa nhận, “Chính là Dư Mẫn ấy, hai người đã gặp qua rồi, anh có ấn tượng không?”
Ánh mắt Tưởng Thừa Trạch quét qua đây.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt ngày thường, lông mày hơi nhíu lại, lộ ra mâu thuẫn và chống cự mơ hồ, nhưng chúng dần dần mở ra sau khi bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Dư Mẫn.
Sau đó, chậm rãi, một sự thất vọng rõ ràng lộ ra.