Tro Tàn

Chương 21: Đánh cờ (1874)

Nơi ở của Tưởng Thừa Trạch nằm ở trung tâm thành phố, là một căn hộ rộng ba trăm mét vuông.

Nhà bếp kiểu mở ở bên trái lối vào, trung tâm là phòng khách trống trải và khu vực dùng cơm, bên phải là hai căn phòng ngủ, đối diện nhau qua một hành lang.

Bàn ghế trắng đen kết hợp với rèm cửa sáng màu, cả căn nhà bố trí rất đơn giản, đồ trang trí cũng ít đến đáng thương, cơ bản đều chỉ có những đồ dùng cần thiết.

Trần nhà cao, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bàn ăn thật lớn… mọi thứ đúng như Dư Mẫn tưởng tượng, ngắn gọn hiện đại, cởi mở và ngăn nắp.

Tưởng Thừa Trạch tìm một đôi dép nam mới tinh từ lối vào đưa cho Dư Mẫn, “Trong nhà chưa từng có khách nữ đến chơi, em đi tạm đôi này đi.”

"Vâng…” Dư Mẫn thu hồi ánh mắt quan sát, cúi người xỏ vào.

Ngay sau đó Tưởng Thừa Trạch đưa cô vào căn phòng ngủ bên tay phải hành lang, “Buổi tối em ngủ ở đây trước đi, anh ở phòng bên cạnh.”

Anh sờ vào vách tường mở đèn lên.

Phòng ngủ vẫn giữ nguyên phong cách chung của căn nhà, đơn giản, hiện đại, bàn trang điểm rộng rải, tủ quần áo, sô pha, cái gì cần đều có.

Tưởng Thừa Trạch vừa mở đèn, cả phòng ngủ ngay lập tức được chiếu sáng.

Anh đặt túi của Dư Mẫn lên sô pha bên cạnh, lấy một chiếc ga giường từ trong tủ ra, rồi đặt chiếc chăn dày cộp lên.

Toàn bộ động tác dọn giường đều mới lạ vụng về, xem ra rất ít khi anh làm loại chuyện này.

“Nước nóng ở bên trái, điều chỉnh nhiệt độ ở phía trên. Thảm này chống trơn trượt, em có thể yên tâm dẫm lên…” Dọn giường xong, Tưởng Thừa Trạch đẩy cửa phòng tắm ra, giải thích ngắn gọn, “Em đi tắm trước đi, anh bảo người mang đồ ăn lên.”

“Em ăn được đồ Nhật không? Có bị… dị ứng cái gì không?”

“Hả… Không có.”

“Được, anh biết rồi.”

Tưởng Thừa Trạch lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chờ anh đi rồi, Dư Mẫn ngồi lên nệm, đưa tay chạm vào chỗ ấm áp mềm mại, nhớ tới bộ dạng bận rộn vừa của anh, mặt có chút nóng lên, hồi lâu mới che đôi mắt lại nhẹ nhàng thở ra.

Nửa giờ sau, Dư Mẫn tắm xong đi ra, mơ hồ nghe được tiếng Tưởng Thừa Trạch nói chuyện điện thoại.

Cái gì mà “thu mua”, “mua lại”, xem ra anh đang nói chuyện làm ăn, xét theo khoảng cách âm thanh thì chắc anh đang ở trong phòng khách.

Dư Mẫn không khỏi len lén liếc mắt nhìn phòng ngủ đối diện khép hờ.

So với phòng ngủ dành cho cô, phòng ngủ chính của Tưởng Thừa Trạch lớn hơn nhiều, có thêm một phòng để quần áo và một phòng làm việc thông nhau.

Đối với những người đàn ông độc thân có sự nghiệp, phòng ngủ cũng là văn phòng, chỗ ăn chơi, cơ sở dữ liệu của bọn họ.

Dư Mẫn nhịn không được đánh giá văn phòng nho nhỏ này.

Tông màu xám có độ bão hào thấp khiến cả căn phòng có cảm giác lạnh lẽo, được sắp xếp ngăn nắp, từ những tập tài liệu trên bàn cho đến những cuốn sách được phân loại trên giá sách, mọi thứ đều có vị trí riêng của nó.

Căn phòng của Tưởng Thừa Trạch cũng như bản thân anh, “không chút cẩu thả”, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác như đang xem một căn phòng kiểu mẫu, cũng không biết một tháng anh sống ở đây được bao nhiêu ngày.

Đang lúc trầm tư, Tưởng Thừa Trạch đã nói chuyện điện thoại xong, “Bữa tối đến rồi, lại đây ăn cơm đi.”

Trên bàn ăn trong phòng khách có một đống hộp, Dư Mẫn nhận ra logo trên đó, là một nhà hàng Kaiseki nổi tiếng ở thành phố này.

Sushi lươn nướng than, sò ốc bắc cực, cá hồi cắt miếng dày, sushi nigiri và sushi cuộn…

Các nguyên liệu tươi ngon được đặt trong những chiếc hộp mang đi có kết cấu đơn giản, tinh tế, nhìn trông ngon miệng vô cùng.

Dư Mẫn không cảm thấy đặc biệt ngạc nhiên.

Có thể là do nhiệt độ không phù hợp trong quá trình vận chuyển đã khiến mất đi hương vị tươi ngon nhất, hoặc có thể là khẩu vị ăn uống của cô có vấn đề.

Nghiên cứu khoa học cho thấy rằng chất dopamine được tiết ra trong cơ thể khi bạn ngồi bên cạnh người mình thích có thể làm giảm cảm giác thèm ăn.

Dư Mẫn nhai một cách máy móc, chỉ ăn vài miếng đã thấy no rồi.

Sau bữa tối, Tưởng Thừa Trạch còn có việc phải làm, vì vậy anh đến thư phòng gọi thêm vài cuộc điện thoại. Dư Mẫn giúp dọn những hộp cơm trên bàn ăn vào túi đựng rác, sau khi xong việc lại nhịn không được đánh giá căn nhà một lần nữa.

Trên bàn trà có một bộ cờ vua, Dư Mẫn nhìn chằm chằm chiếc hộp kia, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tưởng Thừa Trạch đại sát tứ phương ở trên bàn poker.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Tưởng Thừa Trạch, “Muốn chơi hai ván không?”

Đồng hồ trong phòng khách không nhanh không chậm chỉ vào chín giờ rưỡi.

Vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ đi ngủ, Dư Mẫn gật đầu, “Được.”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau trước bàn trà.

Tưởng Thừa Trạch nhường quân trắng cho Dư Mẫn, tự mình chọn quân đen.

Trong những hiệp đầu tiên, hai người ăn miếng trả miếng, liên tục di chuyển các quân cờ nhưng không bên nào chiếm thế thượng phong.

Dư Mẫn bình tĩnh quan sát Tưởng Thừa Trạch, mỗi một động tác, mỗi một lần ánh mắt di chuyển rất nhỏ, tư thế ngón tay niết quân cờ, cố gắng phân tích và dự đoán trước mỗi nước đi của anh, ra chiến lược ngay sau đó.

Nhưng mà Tưởng Thừa Trạch giống như chơi Texas Hold’em trước kia, bình tĩnh không nao núng, cô không thể nhìn ra được cái gì.

“Em cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh.” Dư Mẫn không khỏi nhướng mày, “Anh quá tinh vi rồi.”

“Mới vừa chơi mà đã nói những lời ủ rũ như vậy sao?” Tưởng Thừa Trạch nói, “Anh còn nhớ rõ màn trình diễn sáu năm trước của em trên bàn poker.”

Khi anh nói lời này, không khỏi giương mắt lên, dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.

“Anh nhớ rõ?” Dư Mẫn cầm chiếc cốc sứ bên cạnh uống một ngụm nước, vẻ mặt vẫn bình thường nhưng đầu ngón tay lại vô thức cọ vào quai cốc.

“Lúc đầu không nhớ rõ, nhưng sau khi kết bạn với em, nhìn thấy ảnh chụp hồi đại học của em trong vòng bạn bè mới nhớ ra.” Tưởng Thừa Trạch cụp mắt, vươn tay di chuyển quân Hậu, “Chiếu.”

Bất lợi trong ván cờ đã chuyển sự chú ý của Dư Mẫn trở lại bàn cờ. Sau một lúc trầm tư, cô bình tĩnh di chuyển quân cờ ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Tưởng Thừa Trạch điều chỉnh lại chiến lược của mình, không biết là cố ý hay vô tình, anh đã để lộ ra một sơ hở.

Dư Mẫn bắt lấy sơ hở, di chuyển quân Tượng về phía trước hai ô, ăn luôn quân Xe của anh.

“Em chơi như này không phải khá tốt sao?” Tưởng Thừa Trạch khích lệ nói.

“Ai biết có phải anh thả cho ăn không? Hay là chúng ta chơi trừng phạt nếu thua đi, như vậy anh sẽ không nhường em được.” Dư Mẫn đặt quân cờ ăn được sang một bên.

“Em muốn trừng phạt như thế nào?” Tưởng Thừa Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.

“Ừm…” Mắt Dư Mẫn đảo quanh phòng, “Nhà anh có rất nhiều rượu, nếu chân của em không bị thương, có lẽ chúng ta có thể ra quy định, ai bị ăn một quân cờ thì bị phạt uống một ly…”

Lời còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một chai rượu quen thuộc.

Barossa Valley, là loại rượu vang đỏ mà Dư Mẫn đã lừa Tưởng Thừa Trạch lần trước, nói là trúng thưởng trong lễ kỷ niệm của công ty.

Trong năm năm qua ở nơi làm việc, hiện giờ Dư Mẫn cũng biết một chút về rượu, biết được loại rượu này quả thật thường thấy trong tiệc công sở, thấy ở đây cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy cũng sửng sốt một chút.

Tưởng Thừa Trạch nhìn theo ánh mắt của cô, “Cũng là mười lăm năm.”

“?”

“Lần trước chúng ta uống chính là Barossa Valley mười lăm năm, rượu mới, vị chua càng về cuối càng nồng, hiện tại đã cất giữ được năm năm, là thời điểm êm dịu nhất, chờ vết thương của em hồi phục, lần sau anh sẽ cho em nếm thử.”

Lần sau? Anh đang ám chỉ cái gì?

Anh nhớ rõ niên đại của chai rượu lần trước như vậy, chẳng lẽ mấy năm nay, anh cũng còn nhớ lại đêm đó sao?

Trên cổ cô nổi lên phản ứng đỏ hồng, cơ thể Dư Mẫn giống như vừa uống rượu, suy nghĩ đều trở nên chậm chạp.

Trên bàn cờ, các quân cờ vẫn lặng lẽ di chuyển qua lại, nhưng trái tim Dư Mẫn đã rối bời.

Trong đầu cô không thể ngừng nghĩ về đêm mưa to xối xả đó, cho đến khi Tưởng Thừa Trạch di chuyển quân Xe về phía trước, “Chiếu tướng.”

Lúc này Dư Mẫn mới bừng tỉnh lại, “Em thua rồi.”

“Đó cũng là một chiến lược sao?” Cô vô thức mỉm cười, “Khiến em phân tâm.”

Rõ ràng là một tiếng thì thầm rất nhỏ.

Nhưng Tưởng Thừa Trạch lại nghe thấy rõ ràng, “Vậy em phân tâm vì cái gì?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ, có chút cố ý nói chậm rãi.

Gần trong gang tấc, Dư Mẫn lại lần nữa ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo chua xót trên người anh.

Cô ngước mắt lên, di chuyển ánh mắt dọc theo những ngón tay rõ ràng, đến khi bắt gặp ánh mắt anh – giống hệt như lúc trước khi cô ngồi trên xe, giống như một cái hồ sâu, mơ hồ có sóng gợn.

Hàng ngàn hàng vạn khoảnh khắc tích đầy tro bụi, dường như trong nháy mắt bị quét xuống dưới tấm thảm.

Cô cụp mắt xuống, tiến lên một chút, chủ động dán lên miệng anh.