Cơn mưa nặng hạt trút xuống không ngừng, lộp độp rơi trên mái hiên.
Ánh đèn neon dưới màn đêm bị mưa làm mờ đi, những cây long não cao lớn trong tiểu khu xào xạc trong mưa gió, thỉnh thoảng có người đi đường và xe cộ đi qua, vội vã đến rồi đi.
Tiếng mưa bão trắng xóa tràn ngập bên ngoài, mang đến cho căn phòng một loại yên tĩnh khác.
“Rượu này.” Tưởng Thừa Trạch nhận lấy rượu vang đỏ Dư Mẫn đưa tới, “Cũng không tệ lắm, là loại rượu phổ biến dùng trong các bữa tiệc thương vụ.”
“Cũng không tệ lắm là giá bao nhiêu?”
“Về giá cả, khoảng một ngàn tệ.” Tưởng Thừa Trạch nói.
“À… vậy cũng được, em còn sợ công ty dùng rượu tây giả giá rẻ để lừa đối chúng em.”
Ly thủy tinh mua trong siêu thị hơi dày, đáy cốc gõ xuống bàn ăn phát ra âm thanh rõ ràng.
Dư Mẫn tìm thấy một cái mở nắp chai trong ngăn kéo, không thuần thục cắt giấy thiếc ra, Tưởng Thừa Trạch thấy thế, đứng dậy, “Để anh làm.”
“Thật ra chai rượu này em có thể giữ lại để chiêu đãi khách quý.” Đang định đưa tay ra, lại dừng một chút.
“Em không có khách quý ở đây,” Dư Mẫn nói, “Uống rượu với bạn bè, đại khái bọn họ cũng không hiểu… Huống hồ, em vẫn chưa kết bạn mới ở đây.”
Vừa nói, vừa không chút do dự cắm đinh ốc vào trong nút gỗ sồi.
“Màu sắc của rượu vang đỏ có liên quan đến chủng loại của chúng, Pinot Noir có màu ngọc hồng lựu, Cabernet Franc có màu violet sẫm, còn Syrah và Cabernet Sauvignon sản xuất ra những loại rượu đậm và nặng nhất, màu sắc cũng đậm nhất, thường là màu tím thâm…”
“Đương nhiên màu sắc của rượu cũng liên quan đến niên đại, khi thời kỳ đỉnh cao của rượu vang đỏ trôi qua, màu của nó sẽ chuyển sang màu nâu sẫm…”
“Ly này có màu đỏ tím, hơn nữa màu quanh thân rượu không rõ ràng, chứng tỏ đây là rượu mới được ủ gần hai năm…”
Tưởng Thừa Trạch nghiêng ly rượu, để ánh sáng chiếu vào chất lỏng trong ly. Có lẽ là để không lãng phí rượu vang đỏ của Dư Mẫn, anh nói nhiều hơn bình thường.
Dư Mẫn mừng rỡ phối hợp, “Vậy còn mùi hương thì sao? Hình như em ngửi thấy mùi trái cây.”
“Ừm.” Tưởng Thừa Trạch nhẹ nhàng xoay cổ tay, động tác thuần thục giống như nhà phẩm rượu chuyên nghiệp, “Các loại trái cây như anh đào, dâu tây, nam việt quất, mâm xôi chủ yếu xuất hiện trong các loại rượu vang đỏ có mùi thơm ngọt ngào và màu nhạt, chẳng hạn như Pinot Noir, Gamay, Grenache; còn việt quất xanh, mận đen, dâu tằm, nho đen chủ yếu xuất hiện trong các loại rượu vang đỏ có mùi thơm nồng và màu đậm hơn như Syrah, Cabernet Sauvignon…”
Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm căn phòng cũ xưa, bầu không khí dường như đặc biệt thích hợp để nói chuyện phiếm.
Dư Mẫn lắc ly rượu, theo sự hướng dẫn của Tưởng Thừa Trạch ngửi được mùi thơm của trái cây chín nồng đậm, cùng loại với mận đen chín, mâm xôi, xen lẫn với mùi thùng gỗ sồi và vani.
Tâm tư lại hoàn toàn không ở đây.
Tưởng Thừa Trạch ngả người ra sau.
Tây trang bó vào người lộ ra khuôn ngực đầy đặn, anh bưng ly lên nhấp một ngụm, cằm hơi hếch lên, đường cong rõ ràng sạch sẽ, hầu kết nhô ra cuộn tròn gợi cảm.
Cổ áo sơ mi đen phía dưới hơi mở ra, phối hợp với vết rượu ở giữa đôi môi mỏng của anh càng làm nổi rõ nét đẹp cấm dục.
Chai rượu rất nhanh đã thấy đáy, phần còn lại của đêm cũng vậy.
Dư Mẫn muốn hỏi Tưởng Thừa Trạch định trở về như thế nào, gọi người đến lái xe thay hay là bắt taxi.
Trong lòng lại mơ hồ dâng lên một loại mong đợi khác: Hy vọng anh có thể ở lại đây.
Bọn họ không phải quan hệ tình cảm, chưa nói tới chuyện mập mờ, mà thậm chí còn không tính là quen biết.
Lý trí nói với Dư Mẫn rằng một mối quan hệ lành mạnh không nên bắt đầu bằng tình một đêm, nhưng theo bản năng, dưới ảnh hưởng của rượu, có một giọng nói đang kêu gào ở đáy lòng.
Kêu gào rằng, hãy để chuyện gì đó xảy ra đi.
Lấy danh nghĩa bạn bè tiếp cận một người, có lẽ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi mối quan hệ bạn bè.
Nếu thật sự để chuyện gì đó xảy ra, sẽ phá vỡ những rào cản dường như không tồn tại đó, tuy rằng có nguy hiểm – nhưng ít nhất nó sẽ được đặt ở một vị trí dễ suy xét hơn.
Điên rồi, thật sự điên mất rồi.
Dư Mẫn lấy tay che mặt lại, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua môi, nhẹ nhàng áp lên môi.
“Rượu này thật đau đầu, em sẽ đi pha trà.” Cô hốt hoảng đứng dậy, hy vọng có thể chuyển hướng sự chú ý, dập tắt những suy nghĩ vớ vẩn kia.
Vừa bước được một bước, đầu lại nặng như chì, nặng nề ngã xuống.
Một tiếng “bộp” thật lớn.
Khi định thần lại, cô đã hoàn toàn ngã lên người anh.
Khi Dư Mẫn té ngã, Tưởng Thừa Trạch đã vươn tay vòng qua eo định đỡ lấy nhưng lại không giữ được khiến cả hai cùng ngã xuống.
Dưới sô pha có tấm thảm cô vừa mới mua.
Anh nghiêng người sang một bên, để mình chạm đất trước, dùng ngực bảo vệ đầu cô.
Tiếng vang vừa rồi thật sự rất lớn.
Cô vừa cảm kích vừa xin lỗi ngồi dậy, nhìn xem anh có bị thương không, vừa lúc anh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt cô.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh ngồi dậy, cũng kiểm tra tình hình của cô.
Ánh mắt anh lướt qua cô, đầu tiên chú ý tới đường viền cổ áo hơi hở của cô, liếc sang chỗ khác liền thấy đùi cô lộ ra trong không khí, trong tư thế ngồi đè lên người anh.
Đôi mắt anh nán lại một lúc lâu rồi mới đưa tầm mắt chậm rãi quay lại nhìn khuôn mặt cô.
Hai người đều không nói chuyện.
Khoảng cách gần trong gang tấc, cảm giác ái muội ở trong không khí giằng co, rung chuyển.
Lý trí như đang sụp đổ, cổ vũ cho dục niệm kiêu ngạo.
Dưới cảm giác say rượu xúi giục, Dư Mẫn đã đưa ra một quyết định táo báo, đón nhận ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch, nghiêng người về phía trước, nắm lấy đệm sô pha, hôn lên.
Tim đập thình thịch, suýt nhảy ra khỏi l*иg ngực theo nhịp trống của cơn mưa xối xả bên ngoài.
Môi Dư Mẫn ngây ngô run rẩy, ngay cả hô hấp cũng run rẩy theo, dán lên môi Tưởng Thừa Trạch, vô thức nhẹ nhàng cọ xát, nhấm nháp hương vị rượu vang đỏ còn sót lại trên môi anh.
Nụ hôn đầu tiên, không có thổ lộ long trọng, không có nùng tình mật ý, chỉ có bản năng, khát khao cùng cẩn thận đυ.ng vào.
Cô khẽ đặt tay lên đầu vai Tưởng Thừa Trạch, kéo khoảng cách lại gần.
Năm giây? Mười giây?
Cảm giác như đã trôi qua mấy tiếng.
Môi người dưới thân cuối cùng cũng động đậy, anh khẽ mở miệng, đáp lại nụ hôn của cô.
So sánh với người sau này được gặp lại, nụ hôn của Tưởng Thừa Trạch khi đó đã đủ để giải thích tất cả: không có thật cẩn thận, cũng không có nóng vội mãnh liệt.
Anh chỉ móc máy đυ.ng vào, mυ'ŧ lấy, không để ý, như đang đắm chìm trong một dòng suy nghĩ nào đó.
Nhưng sự hưng phấn do môi răng chạm vào nhau đã đủ để nuốt chửng lý trí của Dư Mẫn.
Cô dán lên đôi môi kia, thân thể say chuếnh choáng cẩn thận dựa vào người Tưởng Thừa Trạch, không dám cử động, sợ quấy nhiễu trình tự của anh.
Mặc dù vậy, cô vẫn mơ hồ nhận ra rằng sự đánh cược tuyệt vọng của mình có lẽ chỉ là một bên tình nguyện.
Cô vẫn lựa chọn trầm luân.
Trầm luân trong hơi thở nóng rực của anh, trầm luân trong giấc mộng đẹp hão huyền nhưng có thực.
Trong thế hệ này, luôn có những người muốn trở thành con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Nếu con người tồn tại thì luôn có một khoảnh khắc nào đó, không quan tâm đến hậu quả, muốn quên hết tất cả.
“Khoảnh khắc” của cô chính là vào lúc đó, khi ái dục bùng cháy trong l*иg ngực, cô chỉ có thể dùng môi lưỡi giải tỏa cơn khát, tuân theo trái tim mà đáp trả.