Hạ Viêm vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ chuyện này là sao. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, tạm thời kìm nén nghi hoặc trong lòng.
Lục soát xong tầng năm, xử được bảy con U linh, mảnh nhỏ có cả thảy 10 cái, cô thong thả đi xuống tầng bốn.
Ai ngờ vừa tới hành lang, liền có một người hấp tấp chạy tới, miệng kêu ầm ĩ, “Cứu mạng! !”
Hạ Viêm định thần nhìn lại, không khỏi hạn hán lời.
Trước mặt là một người chơi nữ, nick name “Alice”. HP 64/80, MP 24/70, sau lưng là hai con U linh truy kích.
Max HP 80, max MP 70 là khái niệm gì? Chỉ ít hơn cô 10 điểm HP. Người như vậy, có hai con tiểu quái cũng không xử lý được á. . . .
Hạ Viêm vạch đen đầy mặt[1], bên phóng đạn ma pháp, bên nói, “Đừng chạy nữa, cùng nhau đánh chết tiểu quái đi.”
Alice thở phào, quay lại, dũng cảm vung pháp trượng. Đạn ma pháp bắn ra, sượt qua vai tiểu quái, sau đó biến mất nơi xa vời.
Trong những người Hạ Viêm từng gặp qua, chỉ có Thâm Hải giả vờ có thực lực tương tự.
Nghĩ đến đó, khóe miệng không tự giác giật giật, bực mình nói, “Đừng giả heo ăn thịt hổ nữa được không? Còn giả vờ giả vịt nữa, tôi sẽ đi ngay!”
Alice nhăn nhó, bộ dạng có điều khó nói, khổ sở nói, “Không phải là giả heo, là heo thật đó, thực lực chỉ có thế.”
Hạ Viêm cười lạnh, muốn đi ngay lập tức. Người nào đó diễn đến nghiện, cô lười phải chơi cùng.
Thấy vị cứu tinh muốn buông tay mặc kệ, Alice nháy mắt thất sắc, vội nói, “Đừng bỏ tôi mà! Tôi dùng kỹ năng đến mức sắp hết pháp lực rồi!”
Hạ Viêm liếc nhìn MP 24/70, nhất thời trầm mặc. Cô chưa từng thấy người chơi nào chuyên nghiệp đến vậy, còn biết tiền hô hậu ứng, ăn khớp thông suốt.
Trong lúc chần chờ, U linh đã đến trước mặt người chơi, vươn tay trảo một cái.
Hạ Viêm lúc này mới phát hiện, móng vuốt của U linh đặc biệt sắc nhọn, phương pháp công kích là trảo.
Vừa suy nghĩ, cô vừa nhanh chân lùi ra sau, đồng thời phóng đạn ma pháp vào con tiểu quái ít máu hơn.
Bên cạnh, Alice vội vã bộc bạch, “Tôi thật sự không biết chơi game! Sống đến giờ là vì trên đời có nhiều người tốt, đồng đội nguyện ý mang. Nhiệm vụ kích sát đều dựa vào kỹ năng, MP dùng hết là hết cách!”
Hạ Viêm lần thứ ba đánh trúng U linh.
Sau khi bị công kích, U linh băng tuyết hòa tan, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng không hay ho là, cùng lúc đó, một đầu khác của hành lang bay tới một con U linh max máu, một trước một sau thành thế gọng kìm.
Lúc Hạ Viêm tự đánh chỉ sử dụng một lần Cấp Cứu, lúc này lượng máu sung túc, pháp lực sung túc, không sợ mình không ứng phó được.
Mặt Alice thì trắng bệch. Cô ta nhanh chóng dứt khoát, quyết định sử dụng đòn sát thủ!
Chỉ thấy cô ta đắm đuối nhìn sang, ngữ khí tha thiết vô cùng, “Anh hùng, ngài thiếu tiền không? Cứu tôi, tôi có thể chuyển cho ngài 10 vạn tệ!”
Hạ Viêm, “. . . .”
Thảo nào cô nàng bảo trên đời còn nhiều người tốt, đồng đội nguyện ý mang. Dưới thế công mãnh liệt của đồng tiền, người bình thường quả thật không thể chống đỡ được.
Kéo người ra phía sau che chở, Hạ Viêm chậm rãi nói, “Dùng đạn ma pháp đánh bừa. Đánh trúng thì lời, không trúng thì thôi, những việc khác giao cho tôi.”
Alice cuống quít gật đầu, nâng pháp trượng, sắc mặt có chút khẩn trương.
U linh dần dần áp sát.
Hạ Viêm cứ cách hai giây lại phóng đạn ma pháp, động tác gọn gàng dứt khoát, không chút lề mề.
Không bao lâu, móng vuốt của U linh đâm vào người chơi.
Hạ Viêm không tránh, lựa chọn chịu đòn. Đợi thời gian đóng băng của đạn ma pháp kết thúc, cô không do dự phóng ra.
Qua vài ba lượt, máu của U linh cạn sạch, hóa thành bạch quang. Mà HP của Hạ Viêm tổng cộng -20, tổn thương không nhiều.
Tiện tay cho mình một cái Trị Liệu, lượng máu lập tức về max. Cô nhìn con U linh max máu, ánh mắt tăm tối, khẽ lầm bầm, “Còn một con.”