Trước mắt hoa lên, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Mười người chơi đang đứng tại đại sảnh khách sạn, hoặc im lặng, hoặc lặng lẽ đánh giá những người khác.
Hạ Viêm mặt căng thẳng, trong lòng gào thét. Lần sau thấy mặt thì anh chết chắc! Chết chắc đấy biết chửa! ! !
Nhưng nghĩ lại, nếu không có hẹn trước, có lẽ bọn họ cũng không vào cùng phó bản. Tính như vậy, lại càng thấy đau dạ dày.
Lúc này, điện thoại rung lên, mười người chơi không hẹn mà cùng cúi đầu xem xét.
Hạ Viêm lướt qua một lượt, phát hiện trên màn hình điện thoại có gi, 【Kích sát U linh, phó bản độ khó cấp D 】
【Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. (0/300 (0/300)】
【Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay kích sát 5 con U linh. (0/5)】
【Nhiệm vụ bắt buộc ba: Thanh lý toàn bộ U linh trong phó bản (0/150)】
【Nhiệm vụ tùy chọn một: Tự tay kích sát 3 con U linh tinh anh (0/3)】
【Nhiệm vụ tùy chọn hai: Tự tay kích sát BOSS U linh (0/1)】
Ngoại trừ điểm chú thích thường thấy, còn có thêm một chú thích mới.
【Ghi chú: U linh có thể chất đặc thù, thương tổn của phần lớn các chức nghiệm (kỹ năng hoặc đạn ma pháp) sẽ bị yếu đi, thương tổn của số ít chức nghiệp sẽ tăng lên, ví dụ như hệ hỏa, hệ thần thánh,.. 】
Hạ Viêm nỗ lực tự an ủi, xem đi, thế giới vẫn rất tốt đẹp. Lực công kích tăng lên, khả năng sống sót của mình cũng tăng theo.
Hơn nữa, vào phó bản một mình thôi mà. Trước khi quen biết Đoan Mộc, chẳng phải một mình cô vẫn chơi rất vui vẻ sao? Cũng chả có vấn đề gì cả.
Hạ Viêm tự kiến thiết tâm lý một lúc, cuối cùng vẫn thấy không vui nổi, xụ cả mặt, không muốn nói chuyện.
Trong lúc đó, có hai người tách ra đi cùng nhau, nhìn bộ dạng có vẻ là quen biết.
Những người còn lại thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang thương lượng, lát sau lại có ba người dắt tay nhau đi.
Còn lại năm người, hai người đơn độc hành động, hai người đi cùng nhau, còn sót lại Hạ Viêm đứng ngẩn ở đại sảnh.
Hạ Viêm, “. . . .”
Tuy trang bị nhiều hơn trước, trí lực cũng tăng, nhưng cô không có kỹ năng công kích, vẫn yếu xìu như cũ, vừa đáng thương vừa bất lực. Những người kia nghĩ gì, mà cứ thế chẳng thèm hỏi han vυ' em này!
Nhưng nghĩ lại, không khỏi có chút chột dạ. Chẳng có lẽ người ta thấy cô sắc mặt không tốt, cho nên không dám tới nói chuyện?
Vẻ âm u trên mặt biến ảo, cuối cùng, Hạ viêm thở dài một hơi, “Bỏ đi, cứ tự mình chơi trước đã.”
Nhìn ra chung quanh, cô phát hiện ở chân cầu thang có một bản đồ. Lại gần xem xét, chỉ thấy trên bản đồ ghi rõ, khách sạn có tổng cộng năm tầng.
Hạ Viêm nghĩ nghĩ, rồi lên tầng năm, tìm từ trên xuống dưới.
Trên tầng năm có rất nhiều phòng riêng, giữa phòng đặt một cái bàn tròn, trên bàn có khăn trải bàn. Bao xung quanh là một vòng ghế, mỗi cái đều có bọc ghế.
Vì để phòng Hắc thiết bảo rương giấu dưới bàn, Hạ Viêm không thể không vén khăn trải bàn lên, kiểm tra từng cái một.
Có những phòng riêng khá đơn sơ, trong phòng ngoại trừ bàn, chỉ đặt thêm một tủ bát đĩa, kiểm tra còn tính là đơn giản. Có một số phòng trang trí vô cùng xa hoa, tìm kiếm mất không ít thời gian.
Hai tầng rèm cửa đan vào nhau, một sofa đơn, sôfa dài đặt kề tường. Vách tường được sửa thành tủ kính, trong đó đặt rượu quý, phần lớn được đựng bằng pha lê trong suốt. Phía dưới có vài ngăn kéo chứa đồ, cũng không biết trong đó chứa những gì.
Đối diện là tủ gỗ cao nửa người, chỉ nhìn sơ qua, cũng có thể phát hiện trong đó chia ra rất nhiều ngăn.