Phó Bản Vô Hạn

Chương 13

Hạ Viêm giơ Pháp Trượng Tân Thủ, đông cứng tại chỗ, ba chữ “Thuật trị liệu” rốt cuộc không nói ra. Nàng bình tĩnh hướng bên cạnh nhìn lướt qua, thấy Hàn Phong vô xùng không vui, liền biết Trường Tương Tư giấu vật phẩm hồi máu, không nói với ai.

Lúc này lộ át chủ bài, chạy tới cứu người, có lẽ mình sẽ giống đứa ngốc mất.

Nghĩ như vậy, Hạ Viêm quăng một cái “Cấp Cứu”, rồi không quan tâm nữa.

Trường Tương Tư thở hào hển, cảm thấy vạn phần may mắn —— còn may cô ta khôn khéo, không nói việc tìm được Hắc Thiết bảo rương với ai, bằng không chết chắc rồi!

Phía xa, Hàn Phong đen mặt, trong miệng lẩm nhẩm, “Sớm biết con bé này không ra gì, cứ để nó chết quách cho xong.” Nói xong, lấy khí thế chém người ném đạn ma pháp ra.

Lâm Mộc thấy những người khác không chạy, lanh lẹ quay lại tham chiến. Đạn ma pháp đánh trúng quái tinh anh, tạo thành 10 điểm thương tổn, đè bẹp người mới. Nhưng so với Hàn Phong, uy lực còn kém một chút.

Hạ Viêm cũng dùng đạn ma pháp bắn con quái tinh anh đó, tính toán tập hỏa công kích. Di động kịch liệt rung lên, thông báo lại một người chơi tử vong.

Hiện giờ, số người chơi còn sống chỉ còn lại sáu người.

Đoan Mộc gϊếŧ năm con Goblin màu xanh trước một bước, điểm pháp lực vừa vặn hết. Anh chậm rãi mở miệng, “Tin anh thì chết, không tin lại sống nhăn, không thấy châm chọc lắm sao?”

Sắc mặt Oanh Phi Thảo Trường trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không bao giờ nghĩ tới, trong đám người mới có kẻ ác như vậy. Liều mạng dùng hết điểm pháp lực, cũng phải đoạt một kích cuối cùng.

Hắn giận quá hóa cười, “Mày cho rằng gϊếŧ chết tiểu quái, trò chơi sẽ kết thúc? Nếu tao đoán không sai, ngoại trừ yêu cầu gϊếŧ quái, còn có nhiệm vụ sát thương. Mày nghĩ không có điểm pháp lực, mày có thể sống đến lúc nhiệm vụ hoàn thành?”

“Không nhọc lo lắng.” Đoan Mộc không chút để ý.

“Nếu trước giờ không tin tao, vì sao không đi sớm đi?” Oanh Phi Thảo Trường lạnh lùng chất vấn.

“Người mới đánh quái hiệu suất quá thấp, có anh đánh giùm, làm nhiệm vụ đơn giản hơn nhiều.” Đoan Mộc bình tĩnh nói, “Anh coi người mới làm con khỉ để đùa, thì tôi coi anh là công cụ để lợi dụng, ai cũng không nợ ai.”

Dứt lời, anh xoay người đi không chút do dự.

“Đậu má!!” Lật thuyền trong mương, Oanh Phi Thảo Trường tức giận đến muốn đánh người. Nhưng mà người chơi không thể thương tổn lẫn nhau, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng quỷ đáng ghét kia rời đi.

*

Ở phía khác, Hạ Viêm nhận được thông báo của hệ thống, mới ngạc nhiên phát hiện pin điện thoại đã hết, mà màn hình vẫn sáng lên bất chấp.

“Người còn có thể truyền tống vào phó bản nữa là, di động hết pin vẫn sáng, dường như cũng chẳng đáng kinh ngạc.” Trong lúc suy nghĩ, cô lại lần nữa bắn đạn ma pháp.

Ngay cả Trường Tương Tư cũng xốc lại tinh thần, gia nhập chiến đấu.

Lượng máu của con Goblin nhanh chóng hạ thấp, rất nhanh đã rớt đến dưới 40. Quái tinh anh bị chọc giận, nó oa oa kêu to, tốc độ tạo trụ băng càng nhanh hơn so với trước.

Nháy mắt, lại có ba trụ băng bay về phía Trường Tương Tư.

“Cứu tôi!” Trường Tương Tư lớn tiếng cầu cứu, cũng móc một cái cơm nắm ra ăn.

Tên này rốt cuộc tìm được mấy cái bảo rương, ăn mảnh bao nhiêu thứ vậy? Hạ Viêm hạn hán lời, nhưng nghĩ đến thêm một người là thêm một phần lực, bèn tiện tay quăng một cái “Cấp Cứu”.

Một trụ băng đánh trúng, điểm sinh mệnh lên lên xuống xuống, còn dư lại 2.

Cùng lúc đó, đạn ma pháp của Hàn Phong chuẩn xác đánh trúng con quái tinh anh sắp hết máu kia, thuận lợi gϊếŧ một con. Những người còn lại âm thầm thở phào, quay đầu tập trung công kích con Goblin màu lam cuối cùng.

“Thêm máu! Thêm máu!” Trường Tương Tư dùng kỹ năng Quấn Quanh trói buộc quái tinh anh, sau đó liên thanh thúc giục.

Lúc này, điểm pháp lực của Hạ Viêm là 22, còn dư không nhiều lắm. Nàng giả vờ không nghe thấy gì, chăm chăm dùng đạn ma pháp công kích.

“Đây là hiểu lầm thôi!” Trường Tương Tư trong lòng biết mình bị ghét, vội vàng giải thích, “Lúc tôi tìm được bảo rương, định nói cho Hàn Phong rồi ấy chứ, nhất thời quên mất thôi. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, không ăn đồ hồi máu chắc chắn sẽ chết, cho nên mới……”

“Nếu chỉ quan tâm lợi ích của bản thân mình, thì đừng trông cậy người khác sẽ đối xử thật lòng với cô.” Hạ Viêm không khách khí cắt lời, “Không ai bị ngu đâu.”