Chương 3: Lạnh lẽo
Kế hoạch học thêm của Chu Phương Phương vào dịp lễ Quốc Khánh vừa mới nhắc đến đã chết non.
Cô ấy hiểu rõ chính mình có đức hạnh gì, có hai vị đại thần này đốc thúc học tập mà cô ấy vẫn còn lười, nếu để cho cô ấy tự đi đăng ký lớp, đoán chừng càng ngày càng lười.
Nhưng nói thì nói như vậy, Chu Phương Phương vẫn đổ hết lý do kế hoạch thất bại lên đầu Lục Giang Bắc.
Cho nên lúc đến trạm tiếp theo xuống xe, cô ấy nổi lên tính tình với Lục Giang Bắc, trở về cũng không để ý đến anh ta, chỉ tán gẫu với Bùi Nghiên.
Đến đường số 5, ba người lại xuyên qua một con hẻm nhỏ thật dài đi đến một đoạn đường.
Đây là thói quen của bọn nhỏ, làm như vậy giống như quay về lúc trước bọn họ là hàng xóm của nhau.
Nhưng hình ảnh tốt đẹp cũng nhanh chóng kết thúc, ba người chia tay ở giao lộ Lâm Đông, hẹn nhau sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sẽ quay về tổ chức sinh nhật bù cho Bùi Nghiên.
Bùi Nghiên nhớ đến Chu Phương Phương bày kế “đại kế sinh nhật” cho cô, cô không khỏi cong môi cười.
Cô rất ít khi cười, ngày thường đều tản ra khí tức thanh lãnh người sống chờ gần, đột nhiên cười một tiếng như vậy, chọc cho hàng xóm đi ngang qua đều nhìn cô thêm mấy lần.
Nhưng vừa vào nhà, nụ cười trên mặt Bùi Nghiên lập tức phai nhạt đi nhiều.
Trong nhà lạnh như băng, không mở điều hòa không khí và bếp sưởi khiến cho cô vô thức nhăn mày.
Cô buông cặp sách xuống, ngồi trên ghế sofa.
Làm xong một đề thi hóa học tổng hợp, Bùi Nghiên buông bút xuống, kéo gối ôm bên cạnh sang ôm, bật tivi lên.
MGTV đang chiếu Tiên Kiếm Ba, Từ Trường Khanh vì cứu Tử Huyên kích phát trí nhớ của kiếp trước, hai người nhớ đến kiếp trước, tơ tình kiếp này dâng trào, bắt đầu một đoạn tình yêu sầu triền miên với nhiều gút mắc.
Tình yêu ư…
Bùi Nghiên chống tay lên cằm, nghiêng đầu rơi vào nghi hoặc, thứ kia thật sự có uy lực lớn như vậy sao?
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại trong nhà vang lên, Bùi Nghiên tiện tay cầm lên nghe.
“Nghiên Nghiên, hôm nay mẹ không về nhà, con nhớ xuống dưới lầu ăn chút gì đó, đừng nhịn đói, con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi tối không cần chờ mẹ đâu, lễ Quốc Khánh mẹ sẽ về nhà, đến lúc đó lại mang quà sinh nhật về cho con, đúng rồi, con có thích gì không?”
“Không ạ.” Cô buông tầm mắt xuống: “Chỉ muốn mẹ về nhanh.”
“Con ngoan, mẹ cũng rất nhớ con.”
Cúp điện thoại, Bùi Nghiên thu dọn đồ trên bàn, đứng dậy ra ngoài.