Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 39: Cách giáo dục Chân Thiện Mỹ

Lệ Tỏa Tỏa ngẩng đầu hỏi: “Vì sao vậy ạ?”

Giản Thành Hi là một giáo viên rất tốt, cậu trực tiếp cầm lấy tảng đá trên mặt đất: “Con xem, tảng đá này không nguy hiểm, tảng này cũng không có, nhưng nếu chúng gặp nhau thì sao?”

Lạch cạch!

Hai hòn đá va chạm với nhau dưới tác dụng của lực và vỡ vụn.

Giản Thành Hi mỉm cười giải thích: “Nhìn đi, đây chính là nguyên nhân.”

Cậu muốn bọn trẻ học được thêm những điều mới mẻ.

Thuận tiện từ trong những sự vật này suy một ra ba có thể hiểu được một ít đạo lý.

“Nhưng mà, những thứ này cũng nói cho chúng ta biết bất cứ chuyện gì không nên lấy cứng chọi cứng, nếu không có thể sẽ bị thương.” Giản Thành Hi hi vọng bọn nhỏ đều có thể bình an lớn lên: “Tựa như hai tảng đá này, thấy không?”

Thật sự là cách giáo dục Chân Thiện Mỹ, dưới đáy lòng cậu tự khen mình.

Nhưng không - -

Lệ Trầm ngồi trên khối đá bên cạnh, sắc mặt đứa nhỏ bình tĩnh, con ngươi ngăm đen, người chế tạo robot mạnh nhất toàn vũ trụ tương lai giờ phút này mở miệng tổng kết nói: “Nếu dựa vào sức lực bản thân không thể phá hủy một tảng đá, vậy thì có thể lợi dụng ngoại lực, để nó va chạm với một tảng đá khác.”

“???”

Giản Thành Hi sửng sốt.

Hình như rất đúng, nhưng lại có chỗ nào đó không đúng.

Giản Thành Hi khụ khụ cổ họng cố gắng trở lại quỹ đạo, mỉm cười xoay mặt qua: “Chúng ta vẫn là nên tiếp tục học tập cách nhận biết các loại quả đi, có phải chương trình học về thiên nhiên rất thần kỳ hay không, Tỏa Tỏa thích học tập về thực vật sao?”

“Dạ, ba ba con đã học được rồi.” Lệ Tỏa Tỏa gật gật đầu, trên khuôn mặt non nớt của cô bé dường như mang theo ý cười, Hắc Ma Dược Vu sư mạnh nhất tiếng ác vang xa tương lai, giờ phút này dùng giọng nói ngây thơ nhất của trẻ con nói: “Thì ra những thứ có độc tố lại có thể được chế tạo thông qua hai tay của mình.”

“...”

Học giỏi, lần sau hai đứa đừng học nữa.

*

Giản Thành Hi hái được không ít trái cây.

Sau khi trở về lại phát hiện những trái cây này đều vô cùng khó ăn, căn bản là không ngon.

Những loại ăn ngon duy nhất kia, hầu như chính là loại đầu tiên khi bọn họ lên núi hái được, cậu nhìn trái cây trong rổ chìm vào trầm tư, không rõ vấn đề rốt cuộc là nằm ở chỗ nào.

Vẫn là Lệ Tỏa Tỏa đi tới nói: “Ba ba, chúng ta có nên đợi một thời gian ngắn rồi trở về mấy cái cây ăn quả trước đó hái thêm một ít không, nói không chừng bên kia vẫn còn ngọt.

Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên!

Đúng vậy...

Sao cậu lại không nghĩ tới chứ.

Có lẽ trái cây ngọt, không phải bởi vì khu vực đó có vấn đề, mà là bởi vì cây ăn quả đó có vấn đề!

Giản Thành Hi là một người có tính cách mạnh mẽ vang dội nói làm là làm, lập tức quyết định phải trở về xem những cây ăn quả kia, đại khái gần nửa tháng, bọn họ hái trái cây cũng sẽ không hái hết toàn bộ trái cây của một thân cây, hiện tại muốn hái chỉ có thể trèo lên cao hơn một chút, Giản Thành Hi đặt đứa nhỏ xuống nói: “Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, mỗi cây ăn quả ba ba đều sẽ hái mấy quả để nếm thử.”

Lệ Tỏa Tỏa do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ba phải cẩn thận một chút.”

Giản Thành Hi cười khẽ, mang theo chút kiêu ngạo nói: “Lo lắng cái gì, ba rất lợi hại, chỉ là leo cây mà thôi!”

“Nhưng nếu ba ngã xuống thì sẽ rất đau.” Đôi mắt của Lệ Tỏa Tỏa sạch sẽ trong suốt, giọng sữa của trẻ con vô cùng dễ nghe: “ Đến lúc đó ba lại khóc nhè.”

???