Ban đêm giông tố bão bùng, trong căn phòng nhỏ hôi ám, một nhà ba người nằm ở trên giường.
Giọng Giản Thành Hi trầm thấp chậm rãi, ôn nhu nói: “Công chúa Bạch Tuyết thiện lương đã ăn táo độc của vương hậu rồi ngủ mãi không tỉnh, hoàng tử tốt bụng cưỡi ngựa trắng đi ngang qua cứu nàng, ma pháp của tình yêu đích thực đã làm cho công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại, từ đó, hoàng tử và công chúa trải qua những ngày hạnh phúc.”
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Trong lòng Giản Thành Hi tràn ngập ngây thơ chất phác và từ ái, cúi đầu hỏi hai con: “Được rồi, các con có suy nghĩ gì về câu chuyện này không?”
Vốn tưởng rằng ít nhất hai đứa nhỏ sẽ cảm nhận được đạo lý người tốt có báo đáp tốt. Người chân thành lương thiện sẽ gặp may mắn sau khi đọc.
Nào biết - -
Lệ Tỏa Tỏa mở miệng nói: “Tại sao Công chúa Bạch Tuyết bị hại nhiều lần rồi mà vẫn không rút ra bài học.”
Giản Thành Hi sửng sốt.
“Vương hậu đúng là ngu xuẩn.” Lệ Trầm cũng nhàn nhạt hừ nhẹ một tiếng: “Nếu con là bà ta, con tuyệt đối sẽ không để công chúa Bạch Tuyết sống lâu như vậy.”
Giản Thành Hi mở to hai mắt, điều này hoàn toàn không phù hợp với nội dung vở kịch mà cậu dự đoán, vì thế vội vàng giáo dục hai đứa nhỏ, nói: “Nghe chuyện xưa, không cần soi mói những khuyết điểm của người khác, các con cũng nên suy nghĩ một chút xem bản thân có thể học được cái gì từ nhân vật chính của câu chuyện, ví dụ như công chúa Bạch Tuyết cô ấy cũng rất thiện lương, tâm tư thuần khiết, đây chính là phẩm chất rất tốt đẹp, cho nên cô ấy mới có thể nhận được sự giúp đỡ của người lùn và người tốt bụng, hóa nguy thành an.”
Cậu nghĩ hai đứa trẻ đã hiểu.
Nhưng không phải - -
Giọng nói non nớt nhưng lại mang theo nghi hoặc vang lên: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp sao.”
Giản Thành Hi: “À...”
“Bởi vì cô ấy xinh đẹp nên người lùn mới để cô ấy ở lại nhà, hoàng tử mới hôn cô ấy.” Lệ Tỏa Tỏa nghiêm túc tỉ mỉ phân tích: “Nếu như cô ấy giống như Tỏa Tỏa thì sẽ không có ai chịu giúp.”
Giản Thành Hi nhìn ánh mắt chân thành của cô bé trong lòng cảm thấy đau xót, cậu kể chuyện cổ tích chính là bởi chuyện cổ tích vốn dĩ rất tốt đẹp, lại không nghĩ tới đứa nhỏ lại có thể nhìn thấu. Cậu thở dài, xoa xoa đầu cô bé nói: “Đừng nói bừa, Tỏa Tỏa của chúng ta cũng là cô bé rất ưu tú, sau này nhất định sẽ trở thành công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc.”
Lệ Tỏa Tỏa lại cong mặt cười nói: “Con không muốn làm công chúa Bạch Tuyết, con muốn làm vương hậu.”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Vì sao?”
Làm gì có cô bé nào lại muốn làm hoàng hậu ác độc, như vậy không đúng nha!
“Bởi vì con không muốn làm công chúa Bạch Tuyết luôn bị người khác đầu độc.” Đôi mắt nho nhỏ của Lệ Tỏa Tỏa giống như có hùng tâm tráng khí bừng bừng: “Con muốn làm vương hậu, có gương thần, còn có thể hạ độc người khác!”
Giản Thành Hi trợn tròn mắt, hình như nghe rất có lý, nhưng vì sao thần tượng và mục tiêu của đứa nhỏ lại là muốn trở thành nhân vật phản diện?
Vốn dĩ mục đích kể chuyện xưa này cũng không phải là cái này mà!