Giản Thành Hi căn bản không thèm để ý tới anh ta, mang theo đứa nhỏ trở về nhà.
Có lẽ ý định đi dạo hội chợ tối hôm nay sẽ bị ngâm nước nóng, nhưng cậu cũng sẽ không hối hận, nguyên chủ dễ bắt nạt nhưng cậu thì không phải.
Sau khi trở về thấy thời gian cũng đã không còn sớm, Giản Thành Hi đưa đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi, buổi tối Lệ Tỏa Tỏa khóc nhiều, rất nhanh đã nằm ở trên giường ngủ, Lệ Trầm ngồi ở bên giường, lại nghe được tiếng cửa bị mở ra.
Lệ Trầm có chút ngoài ý muốn nhìn người tới.
Giản Thành Hi cười cười nói: “Biết ngay là con không ngủ mà.”
Lệ Trầm không hiểu ý của cậu.
Giản Thành Hi đi tới ngồi xổm trước mặt Lệ Trầm, mượn ánh trăng bên ngoài có chút nhạt, nhẹ giọng nói: “Ba muốn đo kích thước cho con một chút, ba đã hỏi thăm bác sĩ rồi, đến lúc đó lắp một thiết bị hỗ trợ cho chân là có thể đứng lên. Ba đã tiết kiệm tiền, đến lúc đó Tiểu Trầm của chúng ta cũng có thể chơi bóng giống như những bạn nhỏ khác.”
Trong bóng đêm, giọng nói của cậu đặc biệt rõ ràng, ôn nhu.
Lệ Trầm nhìn người đàn ông ngồi bên giường, Giản Thành Hi đưa tay đυ.ng vào chân cậu bé muốn xốc quần lên nhìn vết thương, Lệ Trầm theo bản năng né tránh.
Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía đứa nhỏ.
Cơ thể nhỏ gầy yếu của Lệ Trầm trong màn đêm có vẻ có chút u ám, cậu bé mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của ba ba, cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở miệng, nói câu đầu tiên kể từ khi xảy ra chuyện tối nay tới nay, có chút chậm chạp, rồi lại giống như mang theo rất nhiều gông xiềng nặng nề: “Rất xấu.”
Giản Thành Hi: “Cái gì cơ?”
“Chân của con rất xấu.” Lệ Trầm tránh tầm mắt của cậu, cả người đều dựa vào vách tường, tay của cậu bé âm thầm cuộn tròn lại, giọng nói trầm thấp: “Cho dù có thiết bị hỗ trợ, con cũng vẫn là người què.”
Giản Thành Hi mở to hai mắt, trong nháy mắt, đáy lòng cậu nổi lên sóng to gió lớn.
Vừa tức giận vừa đau lòng.
Đáy mắt Giản Thành Hi nổi lên một tầng hơi nước, hơi thở của cậu bất ổn, thở hổn hển vài cái mới mở miệng nói: “Nói bậy!”
Lệ Trầm ngoài ý muốn ngoái đầu nhìn cậu.
Giản Thành Hi hít hít mũi, cho dù bình thường cậu ít nói chuyện với đứa nhỏ này, nhưng cậu cũng biết Lệ Trầm là đứa nhỏ có lòng tự tôn cao cỡ nào. Để cho một đứa trẻ như vậy chính miệng nói mình là người què, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng cảm thấy đau lòng như vậy, cho dù Lệ Trầm không khóc, nhưng mũi cậu lại phiếm chua xót: “Không phải như vậy đâu.”
“Trầm Trầm nhà chúng ta chỉ là bị thương ở chân thôi, sau này sẽ khỏi mà.” Giọng nói của Giản Thành Hi mang theo chút nghẹn ngào, cậu cầm nắm đấm nho nhỏ của Lệ Trầm, nhìn cậu bé nói: “Cho dù hiện tại không chữa hết bệnh cũng không cần sợ, sau này nhất định sẽ có điều kiện khoa học kỹ thuật tốt hơn, chúng ta sẽ có thể đứng lên lần nữa. Tuy rằng bây giờ những đứa trẻ kia có cơ thể khỏe mạnh thì thế nào, chuyện hiện tại không thể tượng trưng cho tương lai, ba tin rằng sau này Tiểu Trầm tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ đứa trẻ nào.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Giản Thành Hi hiện lên ánh sáng, vô cùng kiên định.
Cậu nắm tay đứa nhỏ, dùng cách này để truyền hơi ấm đến cậu bé, nếu như Lệ Trầm là một khối hàn băng không tan, thì cậu chính là một chùm ánh sáng chiếu rọi xuống khối hàn băng trong hoang mạc lạnh lẽo.
Dịu dàng, bao dung.
Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi, cuối cùng, cậu bé thấp giọng mở miệng nói: “Sau này, sẽ có cơ giáp lợi hại hơn, có thể giúp con đứng lên.”
Thấy cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai, Giản Thành Hi lộ ra nụ cười: “Đúng!”