Vương Triết mắng chửi xong thì đĩnh đạc rời đi.
Sau lưng Giản Thành Hi toát mồ hôi, cậu xoa xoa cánh tay vừa bị Vương Triết kéo, chỉ cảm thấy có một trận khinh bỉ.
Hệ thống nói: [Kí chủ, anh cần gì phải kích động như vậy, Vương Triết là tình lang của nguyên thân, anh ta có thể sẽ phát hiện ra điểm không thích hợp, đến lúc đó anh ta nhằm vào anh thì phải làm sao bây giờ?]
Giản Thành Hi tức giận nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi và anh ta gặp dịp thì chơi, bán mình nịnh nọt sao, tôi nhìn thấy loại mặt trắng như anh ta đều ghê tởm, không phải anh ta cũng muốn đi Thiên Không Thành sao, nghe nói nơi đó cái gì cũng tốt, sao anh ta còn có thời gian tới tìm tôi gây phiền toái chứ.”
Hệ thống im lặng.
Giản Thành Hi đi về nhà, lúc đi đến cách đó không xa, nhìn thấy hai đứa con của mình đứng ở ven đường: “Sao hai đứa lại ở đây?”
Lệ Tỏa Tỏa đứng bên cạnh anh trai, thân hình nho nhỏ thoạt nhìn có chút yếu ớt, cô bé buộc bím tóc nhỏ, trong tay còn mang theo giỏ, thấy Giản Thành Hi tới, liền đưa giỏ cho cậu.
Giản Thành Hi cúi đầu nói: “Đây là…”
Lệ Tỏa Tỏa nhu thuận trả lời: “Trái cây.”
Trái cây trong này thoạt nhìn cũng không ít, cũng được non nửa giỏ.
Lúc trước Giản Thành Hi cũng từng hái cây ăn quả, thật ra trái cây còn hoàn hảo không có bao nhiêu, muốn nhặt được non nửa giỏ như vậy cũng cần tốn không ít thời gian, cậu có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải ba bảo các con ở nhà chờ ba sao?”
Lệ Tỏa Tỏa và Lệ Trầm không nói gì.
Hai đứa nhỏ đứng tại chỗ, thân hình gầy yếu cùng khuôn mặt vàng vọt thoạt nhìn rất non nớt.
“Ba đừng nóng giận.” Lệ Tỏa Tỏa dường như mang theo chút cẩn thận, giọng nói nhẹ nhàng: “Là anh trai mang theo con đi nhặt những trái cây này, chúng có thể thành đổi tiền, như vậy ba cũng không cần phát sầu nữa.”
Giản Thành Hi sững sờ tại chỗ.
Trước kia Giản Thành Hi là một cô nhi, không cha không mẹ, lớn lên như cỏ dại, chưa bao giờ có người nhà.
Sau khi xuyên qua tới nơi này, cậu cũng cảm thấy cô đơn, cảm thấy bất lực, vốn tưởng rằng phải chăm sóc hai đứa nhỏ sẽ rất mệt mỏi, nhưng lại không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời, hai đứa nhỏ ba bốn tuổi này cũng đang quan tâm cậu tới vậy.
Cậu không còn là cô nhi, không còn chỉ có một người, hiện tại cậu cũng là người có người nhà rồi.
Mũi Giản Thành Hi cay cay, cậu đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lệ Trầm nói: “Hai đứa còn nhỏ, thật ra trong nhà hiện tại cũng không thiếu tiền, không cần hai đứa phải nhặt trái cây.”
“Thiếu.” Lệ Trầm bình tĩnh nhìn cậu, mở miệng nói: “Mỗi ngày ba ba đều ngồi bên cửa sổ nhìn ví tiền thở dài.”
“...”
Đứa nhỏ này, sao một chút cũng không nể mặt người ta vậy chứ!