Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 3: Bị đứa nhỏ tính kế

Giản Thành Hi cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ xuyên qua đến một thế giới khác, ngay cả khi có được hạnh phúc làm cha, hai đứa trẻ còn là do chính mình sinh ra!

Chuyện này đối với y là một đả kích quá lớn.

Giản Thành Hi lập tức nói: "Nam nhân sao có thể sinh con?!"

Hệ thống nói: 【 Ngươi hiện tại xuyên qua thân thể này hoàn toàn không phải nam nhân bình thường, hắn thuộc về Tinh linh tộc 】

Giản Thành Hi nghẹn lời.

Đúng vậy, y quên mất, nơi này không phải trái đất.

Giản Thành Hi kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, mở miệng dò hỏi: "Vậy người cha khác của hai đứa nhỏ là ai?"

Hệ thống tận chức tận trách trả lời: 【 Nhập ngũ hơn ba năm, hạm đội của hắn chống đỡ quân đội Trùng tộc xâm lấn đã bị hút vào hố đen, không có tin tức 】

Giản Thành Hi nhịn không được trực tiếp mở miệng phun tào nói: "Ta đây chẳng phải là thành một...... một quả phụ sao?"

【 Cũng không hẳn là đã chết, cần gì phải bi quan như vậy 】

Giản Thành Hi cười lạnh, căn bản một chút cũng không tin: "Vậy thì ngươi nói đi vì cái gì không có tin tức, suốt ba năm làm sao một chút tin tức cũng không có, cái này cùng đã chết có cái gì khác nhau, nguyên chủ chắc là cũng nghĩ như vậy đi, nếu không hắn cũng không thể chuẩn bị chạy trốn, ngay cả đứa nhỏ cũng muốn bỏ rơi."

Hệ thống trầm mặc.

Trong lòng Giản Thành Hi từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng, người khác trọng sinh có được bàn tay vàng,cong y trọng sinh chồng chết, còn phải nuôi hai đứa nhỏ.

Đang suy nghĩ miên man, cách đó không xa trợ lý bác sĩ trợ lý gọi: "Người nhà của Lệ Toả Toả có ở đây không?"

Giản Thành Hi theo bản năng đáp lời: "Là tôi."

Trợ lý cùng con gái đi ra, trợ lý là một cô gái có mái tóc dài, cô bước ra và nói: "Trên người cô bé không có bất kì vết thương nào, nhưng lại dính rất nhiều bùn đất, tôi đã giúp cô bé tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra xong thân thể thì phát hiện cô bé bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa tôi phát hiện đứa nhỏ này thuộc về Tinh Linh tộc, năm nay đã ba tuổi vẫn chưa thể biến hình, bước đầu phán đoán rằng khả năng cô bé bị khuyết tật bẩm sinh."

Giản Thành Hi như sét đánh giữa trời quang, y có chút lảo đảo: "Cái gì tàn tật?"

Bác sĩ từ trên bàn giải phẫu đi xuống, ra lệnh cho trợ lý manh hai đứa nhỏ đi đến phòng bệnh nghỉ ngơi, sau đó nói với Giản Thành Hi nói: "Đến đây, chúng ta cùng nói chuyện một chút."

Phòng khám này thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng lại có trang thiết bị lại đầy đủ mọi thứ.

Bên ngoài chỉ có một cánh cửa, nhưng cả cây toàn như mê cung, bên trong có rất nhiều cửa gỗ phòng bệnh, dây leo quấn quanh khoá cửa, dùng lá cây tương ứng là có thể mở cửa.

Bác sĩ bảo Giản Thành Hi ngồi xuống rồi mới nói: "Muốn uống cái gì?"

Giản Thành Hi không có gì tâm trạng: "Tùy ý cái gì cũng được."

Bác sĩ rót cho y một ly nước dừa nóng: "Không cần cảm ơn ta, tất cả đều là giá trị của ngọc điệp, dù sao giá trị của nó đáng giá rất nhiều tiền."

Giản Thành Hi cầm lấy cái ly đồ uống, trực tiếp ngẩng đầu dò hỏi nói: "Trợ lý của cô vừa mới nói khuyết tật bẩm sinh là có ý gì."

Bác sĩ ngồi ở trên bàn, thái độ cực kì thẳng thắng: "Chuyện này ta cảm thấy ngươi thân là Tinh Linh tộc hẳn là phải rõ ràng chuyện này hơn ta chứ, bình thường Tinh linh ba tuổi nên mọc ra tai tinh linh và đôi cánh, mà trên người con gái của ngươi xương bướm và lỗ tai lại không có bất kỳ dấu hiệu gì, ngươi hiểu điều này có nghĩa là gì không?"

Giản Thành Hi ngây ngốc nói: "Biểu thị cho cái gì?"

Bác sĩ: "......"

Nàng đang muốn mở miệng, lại phát hiện phía sau cửa xuất hiện một cái thân thể nhỏ bé.

Đứa bé kia không biết như thế nào chạy ra đây, thân thể nhỏ gầy của Lệ Toả Toả giờ phút này đang đứng núp trong góc tối của cánh cửa, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn bóng lưng Giản Thành Hi, đứa trẻ Tinh Linh tộc trời sinh đã thông minh, phần lớn tâm tính đều phát triển trưởng thành hơn so với đồng bạn cùng lứa tuổi, cô nhóc nhỏ xem ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Điều này biểu thì rằng cô nhóc có khả năng bởi vì khuyết tật bẩm sinh, sẽ không thế hóa hình." Bác sĩ thu hồi tầm mắt đối Giản Thành Hi nói: "Tinh Linh mà không thể hoá hình, định sẵn là sẽ không thể tiến vào Thiên Không Thành."

Giản Thành Hi chợt nhớ tới, có những hoà đảo khổng lồ lơ lửng trêu đầu thị trấn.

Thì ra nơi đó là Thiên Không Thành.

Bác sĩ nói rất rõ ràng và minh bạch: "Tinh Linh không thể biến hình khẳng định sẽ không có thần lực, định sẵn cả đời chỉ có thể ở lại trong ngục tối này sống như những người bình thường cho đến hết đời, khẳng định không có tương lai."

Sau khi nói xong, ánh mắt cô có chút thương hại nhìn về phía cửa.

Làm một người cha vô trách nhiệm, hiện tại lại biết được con của mình không thể biến hình, về sau chỉ sợ sẽ càng thêm chán ghét hơn nữa.

Mà ngoài cửa Lệ Toả Toả quả nhiên cũng đã nghe hiểu.

Ánh mắt cô nhóc trở nên u ám, cơ thể nho nhỏ thậm chí có chút lảo đảo.

Vốn dĩ cô nhóc không được Ba ba yêu thích, hiện tại Ba ba đã biết cô nhóc là một đứa trẻ vô dụng, chỉ sợ có lẽ sẽ càng chán ghét cô nhóc đi......

Lại không nghĩ ——

Giọng nói của Giản Thành Hi trong phòng vang lên: "Ta còn tưởng rằng có chuyện gì to tác lắm, cái gọi là khuyệt tật bẩm sinh chính là chỉ cái này sao."

Bác sĩ sửng sốt: "Nếu không thì?"

Giản Thành Hi nhẹ nhàng cười cười, y ngồi trên ghế cầm chén trà uống một ngụm: "Ta cũng không trông mong con mình giàu sang phú quý, chính ta cũng là một người bình thường, chỉ cần con gái có thể khoẻ mạnh một đời an yên thì cả đời làm một người bình thường cũng chẳng sao."

Lệ Toả Toả khϊếp sợ ngẩng đầu.

Bác sĩ cũng không ngờ tới y sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc: "Ngươi, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm "kẽo kẹt"

Giản Thành Hi bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy đứa trẻ đang núp ở cửa, y liền đứng dậy: "Toả Toả?"

Cô nhóc đứng ở cửa quần áo cũ nát xộc xệch, đỏ hoe đôi mắt nhìn y, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Ba ba......"

Giản Thành Hi lập tức chạy chậm đến, ôm lấy cô nhóc: "Con sao lại chạy ra đây đến cả giày cũng không mang vào."

Cô nhóc đem mặt vùi trong lòng ngực của Giản Thành Hi, nhỏ giọng nói: "Con, con sợ Ba ba lại bỏ đi, cho nên muốn đi tìm Ba ba."

Giản Thành Hi nháy mắt nội tâm liền tan chảy, đứa nhỏ này thật đáng thương, nó vẫn luôn bị nguyên chủ muốn vứt bỏ liền vứt bỏ, đó là lí do tại sao đến bây giờ đứa nhỏ vẫn luôn luôn có cảm giác không an toàn, liền duỗi tay vỗ vỗ lưng đứa nhỏ nói: "Không có việc gì, Ba ba không đi, chỉ là cùng bác sĩ nói chuyện phiếm mà thôi."

Lệ Toả Toả ngẩng gương mặt gầy gò lên: "Thật sao?"

Giản Thành Hi gật đầu: "Ừm, là thật đó."

Lệ Toả Tảo lúc này mới yên tâm, cô nhóc tựa đầu lên vai Giản Thành Hi, cả người ũ rũ.

Giản Thành Hi quay đầu lại hỏi bác sĩ: "Phòng bệnh nằm ở chỗ nào? Ta ôm đứa nhỏ trở về nghỉ ngơi."

Bác sĩ lấy chìa khóa phòng, chỉ vào một căn phòng cách đó không xa: "Ở chỗ đó, đứa con trai bị gãy chân của ngươi cũng nằm nghỉ ngơi ở trong phòng đó."

Giản Thành Hi ôm đứa nhỏ gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Bác sĩ nhìn bóng lưng y chuẩn bị rời đi, động tác ôm đứa nhỏ trong tay vô cùng dịu dàng, trên mặt cũng không có vẻ tuỳ tiện phóng đãng như ngày xưa, không hiểu sao trong lòng lại mất đi một ít thành kiến đối với y: "Đợi đã."

Giản Thành Hi nghi hoặc xoay người lại.

Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy kính mắt, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngọc điệp mà ngươi đưa giá trị còn rất nhiều tiền, bệnh viện này của ta cũng không phải lòng dạ hiểm độc gì, một lát ngươi đi đến tầng hai lấy một ít dịch dinh dưỡng đi, con trai ngươi vừa mới giải phẫu xong, cần ăn một chút đó lấp bụng."

Giản Thành Hi có chút cảm kích, tuy rằng vị bác sĩ này đối với y có chút thành kiến nhưng thực sự là một người tốt, y gật đầu: "Hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Cực kỳ lễ phép lịch sự.

Bác sĩ có chút tò mò nhìn Giản Thành Hi nhiều thêm mấy lần, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác quái dị, người này vì sao mấy ngày không gặp, liền thay đổi tính tình thành cái dạng này?

......

Giản Thành Hi đương nhiên không biết những người khác nghĩ như thế nào, y ôm đứa nhỏ về tới phòng bệnh, y đi đến một chiếc giường bệnh khác nhìn thấy cậu nhóc nằm trên giường, vết máu trên chân đã không còn nữa, đứa nhỏ nằm trên chiếc giường đá to như vậy trong thật mỏng manh, mái tóc đen nhánh dính sát vào gò má trắng nõn, đôi mi thanh mảnh khẽ run run, ngay cả trong lúc ngủ cũng không an ổn, đứa nhỏ cũng chỉ mới ba tuổi cánh tay vì té ngã mà vết thương xanh xanh tím tím làm cho người xem một trận khinh hoàng.

"Toả Toả, anh con sao lại bị té gãy chân?" Giản Thành Hi có chút không đành lòng mở miệng: "Là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"

Cô nhóc trốn trong lòng ngực của Giản Thành Hi đôi mắt đỏ hoe nhìn anh trai nằm trên giường, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vì để hái trái cây, toàn bộ trái cây ở dưới gốc đều đã hái gần hết, chỉ còn cách là phải leo lên cao hơn để hái."

Giản Thành Hi cau mày nói: "Nếu cao quá thì đừng hái nữa là được."

Lệ Toả Toả nhảy xuống dưới, bổ nhào đến bên mép giường đá, bất lực nắm lấy gốc áo của anh trai bằng đôi bàn tay bé nhỏ gầy guộc, như thể đó là biện pháp cuối cùng của cô nhóc: "Nhưng mà, nếu như anh hai không hái trái cây, thì...... thì sẽ không có đồ ăn."

Giản Thành Hi sững sờ ở tại chỗ.

Y không bao giờ có thể nghĩ đến hai đứa nhỏ lại trải qua một cuộc sống khốn khổ như vậy.

Rõ ràng có cha lại giống như không có.

Hai đứa con của nguyên chủ để có thức ăn mà phải đi hái trái cây suýt chuý ngã chết, chúng chỉ mới ba tuổi, nguyên chủ chẳng những không quan tâm đến sự sống chết của chúng, thậm chí còn giấu ngọc điệp để chuẩn bị chạy trốn cùng với tình nhân, anh ta đúng là mất hết nhân tính mà!

Giản Thành Hi nghĩ đến chuyện đau lòng này y thầm hít một hơi, hai tay đặt tại bên người vô thức nắm chặt lại, sau tất cả y càng thêm đồng cảm và thương xót cho hai đứa nhỏ nhiều hơn, cúi đầu nói: "Chỗ đó nguy hiểm lắm về sau đừng đi nữa, con và anh con ở chỗ này đợi nha, bác sĩ nói với Ba ba là có thể mua dịch dinh dưỡng, Ba ba đi qua đó xem thử."

Lệ Toả Toả ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Thành Hi vừa muốn xoay người đi, liền nghe giọng nói non nớt có chút do dự truyền đến: "Ba ba!"

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt của Lệ Toả Toả đầy lo lắng và do dự, cô nhóc dường như rất sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: "Chúng con chờ Ba ba quay lại."

Giản Thành Hi lộ ra nụ cười trấn an, lập tức cảm thấy gánh nặng trên người ngày càng lớn, làm sao y có thể đành lòng bỏ lại một đứa nhỏ như này, vội vàng đáp ứng nói: "Yên tâm đi, Ba ba sẽ trở về nhanh thôi!"

Cô nhóc gật gật đầu, ánh mắt ỷ lại nhìn y rời đi.

Cửa phòng bị mở ra lại đóng lại, trong phòng trở lại yên tĩnh như cũ, không còn bất kì người nào hay âm thanh dư thừa nào khác.

Cô nhóc khi nãy vừa rồi còn nhỏ bé yếu ớt đột nhiên bình tĩnh lại, cả người cũng không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ, cô nhóc nhìn anh trai đang nằm trên giường, nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh tỉnh rồi sao?"

Cậu nhóc nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Đáy mắt đen nhánh, nào có bộ dạng yết ớt bệnh nặng mới khỏi, mà ngược lại là một sự u ám không phù hợp với độ tuổi của cậu nhóc.

Cô nhóc ghé sát vào lỗ tai anh trai, thấp giọng nói: "Kế hoạch của chúng ta thành công."

"Ba ba đã đem ngọc điệp bán đi." Cô nhóc dựa vào người anh trai, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, giống như tiểu ác ma làm ra chuyện xấu, cô nhóc nói: "Bây giờ Ba ba không còn tiền, có muốn vứt bỏ chúng ta chạy theo kẻ khác cũng không được."

_________________________

Nếu như yêu thích truyện mn nhớ thả sao ☆〜 nhé

Xincamon thien_nu_31997123

1.5.23