Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 50: Bình nguyên (1)

Chử Minh và Yến Trường Hạ cùng login vào Sàn Đấu Giả Tưởng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình tượng ảo Yến Trường Hạ, ngoại hình rất bình thường, khá giống với bộ dáng thật của anh.

Chử Minh vừa xuất hiện, fan cuồng của cậu đã lập tức phát hiện, rộn ràng vây lấy cậu.

“Hỏa Long, Hỏa Long xuất hiện rồi!”

“Thắng tiếp! Thắng tiếp!”

“Chừng nào anh khiêu chiến hạng nhất dợ! Tui muốn coi quá!”

“Lẹ lẹ lẹ!” Chử Minh giục Yến Trường Hạ, “Mau rời khỏi đây, tí nữa bọn họ lại bao vây tớ rồi hỏi này hỏi nọ nữa cho coi!”

“Cậu được yêu mến quá nhỉ.” Yến Trường Hạ đi bên cạnh cậu, thấy vậy mở miệng nói.

“Tất nhiên rồi, ở đâu người ta cũng quý tớ hết!” Chử Minh đắc ý nói.

Chử Minh và Yến Trường Hạ nhanh chóng tiến vào đấu trường đội.

Đấu trường đội khác với đấu trường đơn, ở đây chỉ được đấu, không được xem thi đấu, Chử Minh thấy đám người kia bị chặn ở ngoài, lặng lẽ thở phào: “Hình như quý hơi quá rồi, nếu có thể khè lửa dọa bọn họ thì tốt ha.”

Yến Trường Hạ: “……” Lại mê sảng rồi.

Sân đấu tổ đội có thể lựa chọn các hoàn cảnh khác nhau, có kiểu bình thường, kiểu thành phố và kiểu vùng cấm, Yến Trường Hạ chọn kiểu đơn giản nhất là kiểu bình thường, trong đó, anh chọn bình nguyên, là môi trường tương đối đơn giản, sau đó hai người bước vào sân thi đấu.

Bình nguyên này chỉ tồn tại một vài bụi cây và bụi cỏ thấp lè tè, tầm nhìn rất xa, Chử Minh bước vào liền phát hiện nơi này thật rộng lớn, không nhìn thấy điểm giới hạn ở đâu.

“Nơi này rộng quá!”

Yến Trường Hạ: “Sân dành cho đấu đội đều rất lớn, trước khi thi đấu, hệ thống sẽ bốc thăm chọn ngẫu nhiên một kiểu địa hình, sau đó căn cứ vào địa hình tạo ra các môi trường hoàn cảnh.”

“Cùng một địa hình, nhưng hoàn cảnh mỗi lần một khác, ví dụ như bình nguyên, ở đây có sông ngòi, bụi cỏ và dị thú, lúc hệ thống tạo môi trường, số lượng và vị trí sông ngòi, bụi cỏ và dị thú sẽ có sự biến động. Huấn luyện chỉ giúp chúng ta hiểu được bình nguyên là thế nào, cụ thể ra sao phải chờ đấu chính thức mới biết được.”

Chử Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy rất thoải mái: “Bình nguyên thật đẹp.”

Yến Trường Hạ gật đầu: “Bình nguyên là sân đấu đơn giản nhất, không có thời tiết hay địa hình cực đoan, tầm nhìn rộng thoáng, số lượng dị thú nhiều, thường di chuyển thành đàn, nhưng không có dị thú đặc biệt nguy hiểm.”

Trong lúc Yến Trường Hạ giảng giải, Chử Minh nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở xa có một đàn tê giác đang ăn cỏ, tổng cộng mười con, “Tụi nó cũng là dị thú ít nguy hiểm hả?”

Yến Trường Hạ: “Trên sân thi đấu, tê giác được xem là loài dễ đối phó.”

“Ể?” Chử Minh lần đầu biết đấy, “Thế con nào mới gọi là khó?”

“Là dị thú có cánh, đặc biệt là những loài có hình thể to lớn, di chuyển thành đàn; trăn khổng lồ rừng mưa cũng khá nguy hiểm, chúng có thể ngụy trang bản thân theo cảnh vật xung quanh, bất ngờ quấn lấy hoặc cắn nát cơ giáp, cả những loài dị thú dưới nước nữa, rất khó gϊếŧ.”

Chử Minh: “Sân đấu có môi trường nước nữa hả?”

Yến Trường Hạ: “Có, nhưng phần lớn thuộc về loại vùng cấm, cậu muốn cũng chưa chắc đã bốc trúng.”

Chử Minh âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng rút trúng sân nước, cậu ghét nước, cậu không muốn xuống nước gϊếŧ dị thú.

Yến Trường Hạ: “Mỗi địa hình sẽ quy định một thời gian thi đấu khác nhau, thời gian thi của địa hình bình thường kéo dài từ 12 đến 24 tiếng, thời gian này quá dài so với thời gian 2 tiếng mà chúng ta được ở lại trên Sàn Đấu Giả Tưởng, nên chúng ta chưa chắc đã hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng cứ đi coi thử xem sao.”

“Có nhiệm vụ nữa à?” Chử Minh kinh ngạc hỏi.

“Trận nào cũng có, nhiệm vụ đơn giản thì có xử lý đàn dị thú, nhiệm vụ phức tạp thì có hỗ trợ cứu người.” Yến Trường Hạ mở hệ thống nhiệm vụ, “Lần này nhiệm vụ của chúng ta là cứu hộ, qua đó xem đi.”

Nhiệm vụ của hệ thống có định vị, hai người lái cơ giáp đi theo, đến một chỗ tít sâu trong bình nguyên, mới phát hiện một chiếc xe bay hao hết năng lượng đang thả neo.

Xe bay bị lật nghiêng khi rơi xuống, đàn linh cẩu vây quanh nó, bên trong có người đang kêu cứu.

Linh cẩu đã húc nứt cửa sổ bằng kính, người trong xe dùng hết sức bình sinh để thét gào, mười phút nữa hắn sẽ bị linh cẩu lôi ra ngoài.

Yến Trường Hạ rút đao chém hết linh cẩu ở xung quanh.

Linh cẩu chết đi, biến mất, người đàn ông trong xe thấy linh cẩu không còn, lộ vẻ mặt sống rồi, nhanh nhẹn bò ra khỏi xe, cảm ơn Yến Trường Hạ, còn kể vì sao mình xuất hiện ở đây.

Theo lời kể thì người này đến đây để quay phim chụp ảnh dị thú, nào ngờ gặp phải dị thú bay, bị nó rượt tới tận đây, xe bay hao hết năng lượng rơi xuống, sau đó bị đàn linh cẩu phát hiện.

Nếu không có Chử Minh và Yến Trường Hạ, người này đã bị linh cẩu cắn chết.

Chử Minh không nhịn được nguýt hắn: “Thích chết hay gì mà chạy tới đây chụp ảnh dị thú, bên kia còn cả một đàn tê giác nữa kìa.”

Yến Trường Hạ: “Nhiệm vụ trên sân đấu phần lớn đều đã từng xảy ra, hằng năm có vô số người như anh ta, đến nơi hoang dã chụp ảnh dị thú, cũng có không ít xe bay bị dã thú tấn công rơi ở dọc đường.”

“Sau lại những người đó thế nào?”

“Phần nhỏ được giải cứu kịp thời, phần lớn……”

“À.” Chử Minh đã hiểu.

Người được cứu cẩn thận nhìn Chử Minh, dường như có chút khẩn trương.

Yến Trường Hạ giải thích: “Tuy đối tượng nhiệm vụ là ảo, nhưng vẫn có hành vi của con người, cậu tốt với anh ta một chút, lát nữa làm nhiệm vụ anh ta sẽ phối hợp với cậu, nếu cậu mắng chửi khiến anh ta trầm cảm chạy lung tung…… đôi khi nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại.”

Chử Minh: “……”

Nhiệm vụ cứu người thật rắc rối.

Yến Trường Hạ: “Bây giờ thế này thôi, chứ vào thi đấu chính thức, chúng ta sẽ phải chia làm hai đội, một đội ở lại bảo vệ người, một đội đi tìm năng lượng cho xe bay. Trận đấu này, các bên sẽ tranh đoạt năng lượng của xe, đội nào lấy được năng lượng đặt vào xe, đội đó sẽ giành chiến thắng.”

“Thì ra là thế.” Chử Minh đã hiểu, nếu là cậu, cậu nhất định sẽ chọn đi tìm năng lượng thay vì ở lại bảo vệ người kia.

Chử Minh nhìn người đàn ông, đột nhiên nghĩ đến một tình huống, “Nếu bảo vệ không thành thì sao? Năng lượng tìm thấy có được tính nữa không?”

“Vẫn tính.” Yến Trường Hạ nói.

“Vẫn tính á?” Chử Minh ngạc nhiên, “Người chết rồi, thêm năng lượng cho xe làm gì nữa?”

Yến Trường Hạ: “Nếu anh ta không chết, đặt năng lượng vào xe sẽ được điểm gấp đôi, nếu anh ta đã chết, cậu chỉ được tính điểm tìm năng lượng mà thôi.”

“Trên sân thi đấu, nếu cậu tìm thấy năng lượng trước, đối thủ sẽ tới đây tấn cống đối tượng nhiệm vụ của cậu, khiến cậu chỉ nhận được điểm số cơ bản.”

“Ví dụ như, nhiệm vụ cứu hộ được 50 điểm, nếu đối tượng nhiệm vụ còn sống, cậu sẽ được nhân đôi lên, tức là 100 điểm, trực tiếp chiến thắng. Nếu người này chết, cậu chỉ được 50 điểm, 50 điểm còn lại, phải kiếm bằng cách loại trừ đối thủ hoặc đánh dị thú.”

“Trong Cơ giáp League, một đội sẽ có bốn người, loại một người được 25 điểm, chỉ cần loại hết cả bốn, không làm nhiệm vụ cậu vẫn thắng.”

“Nếu cậu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, năng lượng có rồi nhưng đối tượng nhiệm vụ lại chết mất, thì chỉ cần loại thêm hai người nữa là đủ.”

“Còn nếu cậu yếu hơn đối thủ, có thể chọn cách gϊếŧ dị thú, ví dụ như tê giác mà cậu thích, một con 5 điểm.”

“5 điểm?” Chử Minh thảng thốt, “Một con tê giác có 5 điểm thôi hả?”

Yến Trường Hạ: “Đúng vậy, nên lúc thi đấu, cách tốt nhất là hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo là loại trừ đối thủ, hai cách này đều không được mới lựa chọn diệt trừ dị thú.”

Chử Minh đã nắm được quy tắc.

Đấu đội là hình thức đấu đối kháng, chỉ có Chử Minh và Yến Trường Hạ thì không huấn luyện được, phải tìm thêm hai người nữa, Yến Trường Hạ thông qua hệ thống ghép với một đội khác, sau đó tải lại bản đồ.

Lần này vẫn là nhiệm vụ cứu hộ như lúc nãy, cảnh vật xung quanh hơi thay đổi một chút, nhưng không nhiều.

Điểm vào trận của Yến Trường Hạ và Chử Minh khác với đội bên kia.

Đội kia cũng có một người dùng cơ giáp hạng nhẹ, một người dùng cơ giáp hạng nặng.

Hai người đó không quen biết nhau, nhưng bọn họ đều biết quy tắc, lập tức phân công hành động, cơ giáp hạng nhẹ bảo vệ đối tượng nhiệm vụ, cơ giáp hạng nặng đi cướp năng lượng.

Yến Trường Hạ và Chử Minh cũng chia nhau như thế, Yến Trường Hạ dùng cơ giáp hạng nhẹ đi tìm đối tượng cần cứu trợ, sau đó ở lại bảo vệ anh ta, Chử Minh dùng cơ giáp hạng nặng đi cướp năng lượng.

Vị trí của năng lượng được đánh dấu trên bản đồ của hệ thống nhiệm vụ, Chử Minh chỉ cần lái thẳng qua đó là được.

Đến gần, Chử Minh thấy cơ giáp hạng nặng của đối phương, liền xông lên loại luôn người kia khỏi trận đấu.

Nhờ mấy hôm nay dày công luyện tập, Chử Minh chỉ cần năm phút đã dễ dàng loại trừ đối thủ.

Sau đó Chử Minh lái cơ giáp đi tìm Yến Trường Hạ, đến nơi cậu gặp được đối thủ của hai người đang dùng cơ giáp hạng nhẹ tấn công đối tượng nhiệm vụ, quả nhiên Yến Trường Hạ nói không sai, thấy không cướp được năng lượng, hắn muốn xử luôn đối tượng nhiệm vụ để cản tay đội Chử Minh.

Người đàn ông xui xẻo kia không có cơ giáp bảo vệ, chỉ có thể trốn dưới xe bay, mà chiếc xe ấy đã bị súng nguyên tử bắn thủng lỗ chỗ.

Tiếng thét kinh hoàng bất lực từ trong xe truyền ra.

Yến Trường Hạ mạnh hơn đối thủ, nhưng vừa tấn công một người vừa bảo vệ một người thật sự rất khó khăn, đặc biệt là chiếc xe kia quá yếu ớt trước mưa bom bão đạn, buộc Yến Trường Hạ phải dùng chính cơ giáp của mình để che chở.

Chử Minh lập tức tiến lên, hai người cùng phối hợp, nhanh chóng loại trừ đối thủ.

Người đàn ông kia được cứu trợ.

Vừa thoát khỏi đàn linh cẩu đã bị cơ giáp công kích, hai lần được cứu khiến hắn khóc ròng nói lời cảm ơn với đội Chử Minh.

Chử Minh đặt năng lượng vào xe, hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ tuy hoàn thành, nhưng nhiều lần bị tấn công đã khiến chiếc xe kia không thể điều khiển được nữa.

Chử Minh liếc nhìn người đàn ông, sau đó nói với Yến Trường Hạ: “Tớ nghĩ được một cách đơn giản hơn.”

Yến Trường Hạ: “Cách gì.”

Chử Minh: “Cứu hộ có vẻ khó hơn loại trừ đối thủ, thế thì chúng ta có thể xử lý đối tượng nhiệm vụ trước, đảm bảo đối thủ không thể nhân đôi điểm số, đạt được chiến thắng tuyệt đối, sau đó chúng ta cùng đi đánh phe kia, không cần phải tách ra nữa.”

“Đúng là cách này đơn giản hơn.” Yến Trường Hạ gật đầu.

Người kia vừa nghe Chử Minh nói xong, sợ tới mức lùi về sau vài bước, những lời cảm ơn mắc kẹt trong cuống họng.

Yến Trường Hạ nhìn bộ dáng hoảng loạn của người đàn ông, anh hỏi Chử Minh: “Tuy đối tượng nhiệm vụ không phải là người thật, nhưng có ngoại hình và hành vi của con người, nhìn anh ta như vậy, cậu thật sự nỡ gϊếŧ anh ta khi trận đấu vừa bắt đầu sao?”